TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1

Giang Hạ nằm co quắp trên nền đất lạnh lẽo, tứ chi đã bị chặt đứt, máu thịt vương vãi tung tóe. Khung cảnh rùng rợn đến tột cùng.

Gia đình lão bác cả Giang Phi đứng đó, nhìn cô bằng ánh mắt hau háu, không chút che giấu vẻ thèm khát tàn độc, tựa như bầy sói đói đang lăm le con mồi béo bở.

Gã anh họ Giang Kiến Nhân, con trai độc nhất của Giang Phi, dùng sống dao phay dính máu vỗ bôm bốp lên gò má tái nhợt của cô, giọng nhơn nhơn: "Giang Hạ, mày đừng trách bọn tao ác. Mày ăn nhờ ở đậu nhà tao bảy năm, giờ căn cứ này cũng cạn kiệt lương thực rồi."

Gã cười hềnh hệch, để lộ hàm răng vàng khè: "Tiền thuê nhà coi như tao miễn. Còn mạng sống này của mày, xem như trả nốt tiền cơm cho bọn tao suốt mấy năm qua đi."

Giang Hạ đau đến xây xẩm mặt mày, nhưng cơn phẫn uất ngút trời khiến cô gắng gượng gào lên, giọng khản đặc: "Phỉ! Lũ súc sinh chúng mày! Tao tìm thức ăn nuôi sống cả nhà chúng mày suốt bảy năm, nợ nần gì cũng đã trả đủ từ lâu! Chúng mày đúng là một lũ cầm thú! Lũ ác quỷ đội lốt người!"

Giang Kiến Nhân khinh khỉnh "xì" một tiếng, vẻ mặt chẳng hề hấn gì: "Hừ, mày cứ chửi cho hả dạ, đằng nào bọn tao cũng chẳng mất miếng thịt nào."

Gã lại giơ cao con dao dính máu, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc: "À phải rồi, em họ "yêu quý" của anh, quên chưa nói cho mày biết một bí mật. Cái chết của lão già cha mày, không phải tai nạn giao thông đâu. Mà chính là do bác cả và ông nội mày đây bày mưu tính kế cho xe tông chết đấy!"

"KHỐN NẠN!" Giang Hạ điên cuồng gào thét, giọng khản đặc nguyền rủa cả dòng họ nhà chúng nó, nhưng Giang Kiến Nhân chỉ nhếch mép cười, coi như gió thoảng qua tai.

Lưỡi dao sắc lạnh giơ cao, rồi không chút do dự, bổ thẳng xuống.

Ngay khoảnh khắc ý thức Giang Hạ sắp sửa chìm vào bóng tối vô tận, một vệt sáng kỳ lạ, nửa đen nửa trắng, từ chiếc vòng ngọc trên cổ cô chợt lóe lên rồi vụt tắt.

...

Giang Hạ bật mạnh người dậy, theo phản xạ chiến đấu đã ăn sâu vào máu, cô vớ ngay chiếc ghế đẩu cạnh giường, vào thế phòng ngự.

Nhưng chỉ một giây sau, cô sững người. Khung cảnh trước mắt... vừa quen thuộc đến nao lòng, lại vừa xa lạ đến kinh ngạc.

Chiếc giường lớn êm ái, tủ quần áo bằng gỗ sồi, bàn trang điểm với những món mỹ phẩm cô từng vô cùng yêu thích…

Đây... đây chẳng phải là căn phòng của cô sao? Phòng ngủ của cô trước kia?

Giang Hạ run rẩy vớ lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

Màn hình sáng lên: Ngày 20 tháng 7 năm 2077, 14 giờ 50 phút.

Thời điểm này... chẳng phải là đúng nửa tháng trước khi thảm họa tận thế ập đến sao?

Nhưng... nhưng rõ ràng cô vừa bị lũ súc sinh kia phanh thây xẻ thịt mà?

Cô vẫn nhớ như in cảm giác đau đớn xé nát linh hồn khi cơ thể bị chặt lìa từng khúc, máu tươi nhuộm đỏ tầm mắt... Sao chỉ trong chớp mắt, cô lại có thể ở đây?

Cô chỉ lờ mờ nhớ, khoảnh khắc cận kề cái chết, chiếc vòng ngọc trên cổ – kỷ vật duy nhất cha để lại – đã lóe lên hai luồng sáng, một đen một trắng, hòa quyện vào nhau... rồi ý thức cô chìm hẳn. Và giờ, cô đã trở về.

Giang Hạ vẫn không dám tin, cô run rẩy đưa tay lên, véo mạnh vào mu bàn tay mình.

"A!" Cơn đau nhói lan tỏa. Thật sự rất đau!

Mọi thứ trước mắt không phải ảo giác.

Cô... cô đã thực sự sống lại, đã trở về rồi!

Nhưng... trở về thì có ích gì? Cái viễn cảnh địa ngục trần gian, nơi con người còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, lại phải trải qua thêm một lần nữa ư? Thà rằng cô cứ chết đi trong màn mưa máu ở thời mạt thế, còn hơn là phải đối mặt với cơn ác mộng này thêm một lần nữa!

5

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.