0 chữ
Chương 20
Chương 20: Ngươi cũng muốn sao?
"Đi đi. Cẩn thận một chút, đừng để người ngoài nghe thấy."
"Nô tỳ hiểu rồi ạ."
Thái Khang Cung.
"Nương nương, hôm nay có không ít người đã ra ngoài tiết lộ tin tức. Chúng ta có cần thông báo cho Quận công đại nhân, để trong nhà chuẩn bị không ạ?" Một đại cung nữ được lòng chủ nói với người nữ nhân xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên chủ vị.
"Không cần đâu! Gia tộc đưa ta vào cái mồ sống này còn chưa đủ hay sao, lại còn muốn để các tỷ muội trong tộc bước vào hố lửa này nữa à?" Tiết Cầm không vui nói: "Các ngươi không ai được phép tiết lộ tin tức ra ngoài."
Những cung nữ hầu hạ thân cận bên cạnh nàng ấy đều là gia nô trung thành được gia tộc chọn lựa, lời này cũng chỉ có thể nói trước mặt bọn họ.
Thánh thượng hiện nay không phải loại người chìm đắm nữ sắc, các bậc trưởng bối trong gia tộc nếu muốn dựa vào nữ nhân hậu cung để giành lợi ích từ tay Thánh thượng thì đúng là kẻ ngu nói chuyện hoang đường.
Thiên Khải Đế ngày nay, đâu phải là Tiên đế ham mê mỹ sắc.
Hy vọng các bậc trưởng bối trong gia tộc có thể từ bỏ suy nghĩ phi thực tế này.
…
Cảnh tượng như vậy không ngừng diễn ra ở hậu cung. Có người tưởng đã nắm bắt được thời cơ, vội vàng tiết lộ tin tức ra ngoài, có người lại dửng dưng như không phải chuyện của mình.
Đường Vãn nào hay biết, hành động này của nàng đã gây ra sóng gió biến động ở cả tiền triều lẫn hậu cung.
"Bãi triều!"
Một giọng nói thánh thót, kéo dài vang vọng khắp Sùng Chính Điện, rồi lan ra ngoài điện. Thiên Khải Đế trên ngai vàng rời đi, các đại thần phía dưới nối gót theo sau.
Đại thái giám của Từ Ninh Cung là Từ Nhân thấy Lục Uyên bãi triều, vội chạy tới, cúi người hành lễ: "Tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn phúc kim an."
"Có chuyện gì?" Lục Uyên trên bộ liễn, nhìn xuống vị đại thái giám của cung Thái hậu.
Từ Nhân cung kính đáp: "Thái hậu nương nương rất nhớ Bệ hạ, mời Bệ hạ lúc nào rảnh thì qua Từ Ninh Cung ngồi chơi một lát ạ."
"Trẫm rảnh sẽ qua."
Lục Uyên thu hồi ánh mắt.
Đức Phúc phất tay, bộ liễn được nâng lên, hướng về Tử Thần Điện. Đi được nửa đường, Lục Uyên thay đổi ý định.
"Đến Từ Ninh Cung."
Đức Phúc nhận lệnh, lập tức hô to: "Bãi giá Từ Ninh Cung."
Lục Uyên xua tay, bộ liễn dừng lại. Y bước xuống khỏi bộ liễn, đi bộ về hướng Từ Ninh Cung, đội nghi trượng phía sau theo sát không xa không gần.
Đi đến hồ Đại Minh, Lục Uyên rẽ về phía hồ. Đức Phúc theo sát bên cạnh, thấy hướng đi của Thánh thượng, biết rằng đi lối này sẽ xa hơn, nhưng ông ta không lên tiếng nhắc nhở, mà chỉ lẳng lặng đi theo, luôn sẵn sàng tiến lên hầu hạ.
Đức Phúc là thái giám theo hầu Thánh thượng từ nhỏ, ông ta hiểu rất rõ, mỗi khi Thánh thượng phiền lòng đều sẽ đi dạo như vậy. Những lúc này, Đức Phúc sẽ không cho ai đến làm phiền Thánh thượng.
"Các ngươi nói xem chuyện này có thật không?"
Một giọng nói từ phía hòn non bộ sau lưng vọng tới, lọt vào tai Lục Uyên và Đức Phúc.
"Chuyện gì?" Có người hỏi.
"Không phải chứ! Ngươi vẫn chưa nghe nói à?" Một người khác kinh ngạc nói.
Người kia tò mò hỏi dồn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Nghe nói đêm qua Thánh thượng mộng~ tinh~ đó." Người đó cười đầy ẩn ý, giọng nói còn mang theo sự phấn khích của kẻ hóng chuyện.
Sắc mặt Đức Phúc đại biến, định đi qua đó thì bị Lục Uyên cản lại.
Đức Phúc thầm mắng đám chó chết không có não này.
Đúng là tự tìm đường chết!
"Ta tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện này." Người không nhanh nhạy tin tức, nói giọng thờ ơ, nhưng mặt lại cười hề hề.
"Chuyện này thì có gì lạ đâu, coi như nghe cho vui thôi, nhưng ngươi có biết không, nghe đồn thứ đó của Thánh thượng không giống người thường đâu." Thái giám tung tin bắt đầu úp mở.
Đức Phúc nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng sốt ruột không thôi, thật đúng là càng nói càng quá đáng. Chuyện của Thánh thượng mà bọn họ cũng dám bàn tán hay sao, đúng là tìm chết mà.
"Nô tỳ hiểu rồi ạ."
Thái Khang Cung.
"Nương nương, hôm nay có không ít người đã ra ngoài tiết lộ tin tức. Chúng ta có cần thông báo cho Quận công đại nhân, để trong nhà chuẩn bị không ạ?" Một đại cung nữ được lòng chủ nói với người nữ nhân xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên chủ vị.
"Không cần đâu! Gia tộc đưa ta vào cái mồ sống này còn chưa đủ hay sao, lại còn muốn để các tỷ muội trong tộc bước vào hố lửa này nữa à?" Tiết Cầm không vui nói: "Các ngươi không ai được phép tiết lộ tin tức ra ngoài."
Những cung nữ hầu hạ thân cận bên cạnh nàng ấy đều là gia nô trung thành được gia tộc chọn lựa, lời này cũng chỉ có thể nói trước mặt bọn họ.
Thánh thượng hiện nay không phải loại người chìm đắm nữ sắc, các bậc trưởng bối trong gia tộc nếu muốn dựa vào nữ nhân hậu cung để giành lợi ích từ tay Thánh thượng thì đúng là kẻ ngu nói chuyện hoang đường.
Hy vọng các bậc trưởng bối trong gia tộc có thể từ bỏ suy nghĩ phi thực tế này.
…
Cảnh tượng như vậy không ngừng diễn ra ở hậu cung. Có người tưởng đã nắm bắt được thời cơ, vội vàng tiết lộ tin tức ra ngoài, có người lại dửng dưng như không phải chuyện của mình.
Đường Vãn nào hay biết, hành động này của nàng đã gây ra sóng gió biến động ở cả tiền triều lẫn hậu cung.
"Bãi triều!"
Một giọng nói thánh thót, kéo dài vang vọng khắp Sùng Chính Điện, rồi lan ra ngoài điện. Thiên Khải Đế trên ngai vàng rời đi, các đại thần phía dưới nối gót theo sau.
Đại thái giám của Từ Ninh Cung là Từ Nhân thấy Lục Uyên bãi triều, vội chạy tới, cúi người hành lễ: "Tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn phúc kim an."
"Có chuyện gì?" Lục Uyên trên bộ liễn, nhìn xuống vị đại thái giám của cung Thái hậu.
"Trẫm rảnh sẽ qua."
Lục Uyên thu hồi ánh mắt.
Đức Phúc phất tay, bộ liễn được nâng lên, hướng về Tử Thần Điện. Đi được nửa đường, Lục Uyên thay đổi ý định.
"Đến Từ Ninh Cung."
Đức Phúc nhận lệnh, lập tức hô to: "Bãi giá Từ Ninh Cung."
Lục Uyên xua tay, bộ liễn dừng lại. Y bước xuống khỏi bộ liễn, đi bộ về hướng Từ Ninh Cung, đội nghi trượng phía sau theo sát không xa không gần.
Đi đến hồ Đại Minh, Lục Uyên rẽ về phía hồ. Đức Phúc theo sát bên cạnh, thấy hướng đi của Thánh thượng, biết rằng đi lối này sẽ xa hơn, nhưng ông ta không lên tiếng nhắc nhở, mà chỉ lẳng lặng đi theo, luôn sẵn sàng tiến lên hầu hạ.
Đức Phúc là thái giám theo hầu Thánh thượng từ nhỏ, ông ta hiểu rất rõ, mỗi khi Thánh thượng phiền lòng đều sẽ đi dạo như vậy. Những lúc này, Đức Phúc sẽ không cho ai đến làm phiền Thánh thượng.
Một giọng nói từ phía hòn non bộ sau lưng vọng tới, lọt vào tai Lục Uyên và Đức Phúc.
"Chuyện gì?" Có người hỏi.
"Không phải chứ! Ngươi vẫn chưa nghe nói à?" Một người khác kinh ngạc nói.
Người kia tò mò hỏi dồn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Nghe nói đêm qua Thánh thượng mộng~ tinh~ đó." Người đó cười đầy ẩn ý, giọng nói còn mang theo sự phấn khích của kẻ hóng chuyện.
Sắc mặt Đức Phúc đại biến, định đi qua đó thì bị Lục Uyên cản lại.
Đức Phúc thầm mắng đám chó chết không có não này.
Đúng là tự tìm đường chết!
"Ta tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện này." Người không nhanh nhạy tin tức, nói giọng thờ ơ, nhưng mặt lại cười hề hề.
"Chuyện này thì có gì lạ đâu, coi như nghe cho vui thôi, nhưng ngươi có biết không, nghe đồn thứ đó của Thánh thượng không giống người thường đâu." Thái giám tung tin bắt đầu úp mở.
Đức Phúc nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng sốt ruột không thôi, thật đúng là càng nói càng quá đáng. Chuyện của Thánh thượng mà bọn họ cũng dám bàn tán hay sao, đúng là tìm chết mà.
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
