0 chữ
Chương 18
Chương 18: Thất sách
Không có gì bất ngờ, thời gian này chính là lúc tên cẩu hoàng đế đó đang trên đường đi thiết triều sớm.
Đường Vãn mang theo "thứ tốt" đã chuẩn bị từ tối qua, khởi động thuật xuyên không.
Vệt sáng trắng quen thuộc xuất hiện, rồi biến mất, người trong phòng cũng theo đó mà biến mất.
Giây tiếp theo, người đã xuất hiện trong tẩm cung của Thiên Khải Đế.
Nàng vừa mới tới, bên ngoài đã vọng vào tiếng bước chân ồn ào, đang tiến lại gần, nàng biết đây là đám cung nhân đến dọn dẹp tẩm điện.
Đường Vãn lật chăn lên, đổ thứ nàng đã chuẩn bị sẵn lên giường, sau đó đậy lại, mọi thứ như thể chưa có gì xảy ra.
Làm xong xuôi, nàng nấp sau rèm trướng, chờ đám cung nhân vào dọn dẹp. Rất nhanh, mấy cung nữ tiến vào, một người trong số đó bắt đầu dọn giường, lật chăn lên, lập tức để ý thấy trên giường có một vũng chất lỏng màu trắng, sền sệt.
Cung nữ nhìn thứ đó, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Đây là thứ gì vậy?"
Một cung nữ bên cạnh ghé lại gần, nhìn một cái: "Chất lỏng màu trắng này là gì thế?"
"Không biết nữa."
Động tĩnh của bọn họ đã thu hút sự chú ý của các cung nữ khác, họ đều xúm lại, vây xem vũng chất lỏng màu trắng đáng ngờ kia.
"Sao ta ngửi thấy mùi thơm thế nhỉ, các ngươi có ngửi thấy không?"
"Ừ ừ, ta cũng ngửi thấy, thơm lắm."
"Hình như là từ chỗ chất lỏng màu trắng này tỏa ra thì phải."
…
Đường Vãn nấp trong bóng tối nghe bọn họ bàn tán, chỉ cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ.
Thất sách rồi, quên mất mấy tiểu cung nữ này đều "chưa trải sự đời", không biết sự "hiểm ác" giữa nam nữ.
Thấy sự việc sắp đi theo chiều hướng không thể lường trước, Đường Vãn quyết định đích thân ra tay, đưa mọi chuyện trở lại đúng quỹ đạo, nếu không kế hoạch của nàng coi như đổ bể.
Đường Vãn từ trong góc bước ra, lặng lẽ đi đến sau lưng bọn họ, lên tiếng: "Đây có phải là… thứ kia mà Hoàng thượng để lại không vậy?"
Sau khi nhắc nhở xong, Đường Vãn lập tức ẩn mình.
Lời này rất nhanh đã thu hút sự chú ý của các cung nữ khác, có cung nữ nhỏ tuổi ngây ngô hỏi: "Thứ gì của Hoàng thượng?"
Cung nữ lớn tuổi hơn nhớ lại những lời ma ma từng nói, lại nhìn vị trí xuất hiện của thứ đó…
Những cung nữ hiểu ra chuyện gì, mặt mày lập tức ửng hồng.
"Các ngươi có ngửi thấy mùi thơm không?" Một tiểu cung nữ hỏi.
"Có ngửi thấy." Đám tiểu cung nữ không ngừng gật đầu: "Một mùi thơm nồng nàn tựa mùi hoa."
Đường Vãn nấp trong bóng tối nghe bọn họ đối thoại, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng, loại sữa tắm nàng dùng đúng là mùi hoa hồng, mũi của bọn họ cũng thính thật.
Có tiểu cung nữ định đưa tay ra xem xét kỹ hơn, lập tức bị cung nữ lớn tuổi hơn cản lại.
"Đừng động vào."
Tiểu cung nữ tỏ vẻ nghi hoặc.
Cung nữ lớn tuổi hơn xua tay: "Đi đi đi, mau làm việc đi. Chuyện hôm nay, không ai được phép nói ra ngoài."
Cung nữ vẫn chưa hiểu chuyện tò mò hỏi: "Phỉ Thúy tỷ, đó là thứ gì vậy? Tỷ nói cho muội biết với."
Phỉ Thúy bị nàng ta quấn lấy không còn cách nào khác, đành ghé sát tai nàng ta thì thầm vài câu, mặt tiểu cung nữ lập tức đỏ bừng, vẻ mặt đầy e thẹn.
"Ngượng chết đi được."
Chưa đầy nửa tuần trà, tất cả cung nữ lớn nhỏ quét dọn trong tẩm điện đều biết chuyện Hoàng thượng… (không thể miêu tả).
Đức Lộc nhìn vẻ mặt đỏ ửng của đám người, khẽ cau mày, chặn Phỉ Thúy lại.
"Đã xảy ra chuyện gì, sao mặt các ngươi ai cũng đỏ bừng thế?" Đức Lộc thắc mắc.
Phỉ Thúy ngập ngừng, không biết nên nói thế nào.
Bộ dạng này của nàng ta càng khiến Đức Lộc tò mò, càng muốn hỏi cho rõ ràng: "Chuyện gì mà khiến ngươi khó mở miệng vậy. Mau nói cho ta biết, đừng có giấu giếm."
Phỉ Thúy nhìn quanh bốn phía, chắc chắn không có ai chú ý đến bên này mới hạ giọng nói: "Đêm qua Hoàng thượng…"
Đức Lộc trợn tròn mắt, ánh mắt bất giác nhìn về phía tấm chăn đệm mà Phỉ Thúy vừa thay ra.
Đường Vãn mang theo "thứ tốt" đã chuẩn bị từ tối qua, khởi động thuật xuyên không.
Vệt sáng trắng quen thuộc xuất hiện, rồi biến mất, người trong phòng cũng theo đó mà biến mất.
Giây tiếp theo, người đã xuất hiện trong tẩm cung của Thiên Khải Đế.
Nàng vừa mới tới, bên ngoài đã vọng vào tiếng bước chân ồn ào, đang tiến lại gần, nàng biết đây là đám cung nhân đến dọn dẹp tẩm điện.
Đường Vãn lật chăn lên, đổ thứ nàng đã chuẩn bị sẵn lên giường, sau đó đậy lại, mọi thứ như thể chưa có gì xảy ra.
Làm xong xuôi, nàng nấp sau rèm trướng, chờ đám cung nhân vào dọn dẹp. Rất nhanh, mấy cung nữ tiến vào, một người trong số đó bắt đầu dọn giường, lật chăn lên, lập tức để ý thấy trên giường có một vũng chất lỏng màu trắng, sền sệt.
"Đây là thứ gì vậy?"
Một cung nữ bên cạnh ghé lại gần, nhìn một cái: "Chất lỏng màu trắng này là gì thế?"
"Không biết nữa."
Động tĩnh của bọn họ đã thu hút sự chú ý của các cung nữ khác, họ đều xúm lại, vây xem vũng chất lỏng màu trắng đáng ngờ kia.
"Sao ta ngửi thấy mùi thơm thế nhỉ, các ngươi có ngửi thấy không?"
"Ừ ừ, ta cũng ngửi thấy, thơm lắm."
"Hình như là từ chỗ chất lỏng màu trắng này tỏa ra thì phải."
…
Đường Vãn nấp trong bóng tối nghe bọn họ bàn tán, chỉ cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ.
Thất sách rồi, quên mất mấy tiểu cung nữ này đều "chưa trải sự đời", không biết sự "hiểm ác" giữa nam nữ.
Thấy sự việc sắp đi theo chiều hướng không thể lường trước, Đường Vãn quyết định đích thân ra tay, đưa mọi chuyện trở lại đúng quỹ đạo, nếu không kế hoạch của nàng coi như đổ bể.
Sau khi nhắc nhở xong, Đường Vãn lập tức ẩn mình.
Lời này rất nhanh đã thu hút sự chú ý của các cung nữ khác, có cung nữ nhỏ tuổi ngây ngô hỏi: "Thứ gì của Hoàng thượng?"
Cung nữ lớn tuổi hơn nhớ lại những lời ma ma từng nói, lại nhìn vị trí xuất hiện của thứ đó…
Những cung nữ hiểu ra chuyện gì, mặt mày lập tức ửng hồng.
"Các ngươi có ngửi thấy mùi thơm không?" Một tiểu cung nữ hỏi.
"Có ngửi thấy." Đám tiểu cung nữ không ngừng gật đầu: "Một mùi thơm nồng nàn tựa mùi hoa."
Đường Vãn nấp trong bóng tối nghe bọn họ đối thoại, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng, loại sữa tắm nàng dùng đúng là mùi hoa hồng, mũi của bọn họ cũng thính thật.
"Đừng động vào."
Tiểu cung nữ tỏ vẻ nghi hoặc.
Cung nữ lớn tuổi hơn xua tay: "Đi đi đi, mau làm việc đi. Chuyện hôm nay, không ai được phép nói ra ngoài."
Cung nữ vẫn chưa hiểu chuyện tò mò hỏi: "Phỉ Thúy tỷ, đó là thứ gì vậy? Tỷ nói cho muội biết với."
Phỉ Thúy bị nàng ta quấn lấy không còn cách nào khác, đành ghé sát tai nàng ta thì thầm vài câu, mặt tiểu cung nữ lập tức đỏ bừng, vẻ mặt đầy e thẹn.
"Ngượng chết đi được."
Chưa đầy nửa tuần trà, tất cả cung nữ lớn nhỏ quét dọn trong tẩm điện đều biết chuyện Hoàng thượng… (không thể miêu tả).
Đức Lộc nhìn vẻ mặt đỏ ửng của đám người, khẽ cau mày, chặn Phỉ Thúy lại.
"Đã xảy ra chuyện gì, sao mặt các ngươi ai cũng đỏ bừng thế?" Đức Lộc thắc mắc.
Phỉ Thúy ngập ngừng, không biết nên nói thế nào.
Bộ dạng này của nàng ta càng khiến Đức Lộc tò mò, càng muốn hỏi cho rõ ràng: "Chuyện gì mà khiến ngươi khó mở miệng vậy. Mau nói cho ta biết, đừng có giấu giếm."
Phỉ Thúy nhìn quanh bốn phía, chắc chắn không có ai chú ý đến bên này mới hạ giọng nói: "Đêm qua Hoàng thượng…"
Đức Lộc trợn tròn mắt, ánh mắt bất giác nhìn về phía tấm chăn đệm mà Phỉ Thúy vừa thay ra.
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
