TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Quyển 1 - Chương 39: Sính lễ của riêng nàng

Tứ Phong vốn dĩ không muốn nhường, nhưng bị ánh mắt của chủ tử nhà mình liếc nhìn, không cưỡng lại được uy áp trong đó, đành lùi về phía sâu.

Tiêu Dĩ Mạt đỡ lấy tay Độc Cô Vân, khéo léo bắt mạch cho hắn. Tay còn lại, nàng nhẹ nhàng day ấn vài cái vào huyệt vị nằm ở mặt trong cánh tay, động tác tinh tế đến mức không ai hay. Độc Cô Vân lập tức cảm thấy một luồng ấm áp từ cánh tay truyền vào ngũ tạng lục phủ, cơ thể dễ chịu hơn không ít.

“Tiêu Thừa tướng, nếu Mạt Mạt muốn ở đây, vậy thì ngài hãy phái người dọn dẹp sân đó đi. Vừa lúc ta và Mạt Mạt sẽ đi xem sính lễ ở phía trước. Ta nghĩ, thời gian này đủ để các ngươi thu dọn chứ?” Độc Cô Vân hỏi.

“Đủ ạ. Thần sẽ lập tức phái người dọn dẹp.” Tiêu Dịch đáp.

“Mạt Mạt, chúng ta đi thôi.” Độc Cô Vân vỗ vỗ tay Tiêu Dĩ Mạt.

Tiêu Dĩ Mạt ngước mắt nhìn hắn một cái, buông tay hắn ra, lùi lại một bước, hành lễ với Tiêu Dịch, nói: “Vậy phải làm phiền phụ thân. Thương thế của Thu Nguyệt quá nặng, nằm dưới đất lạnh lẽo thế này, liệu có thể cho người dọn dẹp một căn phòng trước để Thu Nguyệt nghỉ ngơi không ạ?”

“Đương nhiên có thể.”

“Tứ Phong, ngươi ở lại giúp đỡ.” Độc Cô Vân phân phó.

“Dạ, Vương gia.” Tứ Phong miễn cưỡng trả lời, vẻ mặt không vui. Kiểu người như Tiêu Dĩ Mạt, nha hoàn của nàng ta chắc chắn cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.

“Vương gia, Thái tử điện hạ, chúng ta ra tiền viện thôi.” Tiêu Dịch đứng dậy, nói với Độc Cô Vân và Độc Cô Phong.

“Mạt Mạt, đi xem sính lễ bổn vương chuẩn bị có hợp ý nàng không. Nếu có gì thiếu sót hoặc không hài lòng, ta sẽ sai người bổ sung.” Độc Cô Vân nhìn Tiêu Dĩ Mạt, mỉm cười nói.

Tiêu Dĩ Mạt gật gật đầu: “Vương gia mời.”

Đoàn người đều rời đi, chỉ còn lại Hạ Vũ và Tứ Phong, cùng với Thu Nguyệt đang nằm.

Suốt chặng đường, Độc Cô Phong và Tiêu Y Tuyết cứ liếc mắt đưa tình đầy ân ái, mặc kệ mọi ánh nhìn. Cùng lúc đó, Tiêu Dịch tận tình hướng dẫn Độc Cô Vân về từng ngóc ngách của phủ Thừa tướng, dù sao đây là lần đầu tiên vị Vương gia này ghé thăm. Mỗi lần Độc Cô Vân đều thích hỏi Tiêu Dĩ Mạt, mà Tiêu Dĩ Mạt lần nào cũng đáp: “Cái tiền viện này ta cũng không hay đến, không rõ lắm, Vương gia cứ hỏi phụ thân đi.”

Tiêu Y Liên đi cuối cùng, nhìn Độc Cô Vân luôn nhiệt tình mà Tiêu Dĩ Mạt lại lạnh nhạt, trong lòng vô cùng tức giận. Vân vương gia chính là nam thần trong lòng nàng ta, sẵn lòng nói chuyện với Tiêu Dĩ Mạt kẻ phế vật đã là hạ mình rồi, vậy mà nàng ta còn dám tỏ ra xa cách? Con tiện nhân này đúng là làm bộ làm tịch!

Bước vào chủ viện, liền nhìn thấy trong sân tràn ngập những chiếc rương lớn màu đỏ. Dù đã đậy nắp, nhưng một sân đầy ắp thế này, thế nào cũng phải một trăm bốn năm chục rương, đó phải là bao nhiêu tiền chứ!

“Vương gia, đây đều là sính lễ ngài dành cho đại tỷ sao?” Tiêu Y Liên dường như không thể tin nổi, còn muốn nghe hắn tự mình xác nhận.

“Đúng vậy. Mạt Mạt, nàng đi xem qua một chút.” Độc Cô Vân dứt lời, một nam tử tiến lên, đưa cho Tiêu Dĩ Mạt một cuốn sổ dày cộp.

Trong lòng Tiêu Dĩ Mạt cũng kinh ngạc một chút, nàng nhận lấy cuốn sổ, nghi hoặc liếc nhìn Độc Cô Vân. Tên này thật sự chuẩn bị sính lễ đến sao?

Độc Cô Vân nhướng mày với nàng, đương nhiên là thật.

Tiêu Dĩ Mạt cầm cuốn sổ, không xem mà đưa lại cho Độc Cô Vân.

“Không xem sao?” Độc Cô Vân hỏi.

“Lễ vật của Vương gia tự nhiên là cực kỳ quý trọng, dù sao cuối cùng cũng sẽ vào công quỹ của gia tộc, ta xem hay không thì có liên quan gì chứ.”

“Đây là sính lễ bổn vương tặng cho nàng, đương nhiên là của riêng nàng.” Độc Cô Vân đặt cuốn sổ trở lại tay nàng, vỗ vỗ tay. Những người đứng cạnh các rương lập tức đồng loạt mở nắp, để lộ ra đủ loại sính lễ bên trong.

0

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.