0 chữ
Chương 26
Quyển 1 - Chương 26: Tác thành cho đôi uyên ương
Giữa sảnh lớn bỗng trở nên tĩnh lặng, không rõ là vì thái độ của nàng hay vì những lời nàng vừa nói.
“Thỉnh Hoàng thượng ban hôn cho Thái tử và nhị muội thần!” Tiêu Dĩ Mạt đột ngột quỳ xuống, giọng nàng thành khẩn, “Trước kia là thần nữ sai, rõ ràng biết bọn họ tâm đầu ý hợp, còn cố tình chen ngang. Hiện tại thần nữ đã thực sự nhận được bài học, thần nữ tuyệt đối không dám mơ tưởng đến Thái tử nữa, xin Hoàng thượng tha thứ cho Dĩ Mạt. Về sau nhìn thấy họ, thần nữ nhất định sẽ tránh đường.”
“Đại tỷ, tỷ đang nói gì vậy? Tỷ là tỷ tỷ của muội, giữa chúng ta vốn dĩ không có oán hận gì, sao tỷ lại nói ra những lời như vậy?” Tiêu Y Tuyết ngoài mặt mỉm cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại hận nàng thấu xương. Không ngờ đám người kia ra tay quá nhẹ, mới khiến nàng may mắn thoát chết. Hiện tại có thể chủ động nhường vị trí Thái tử phi, cũng coi như là biết điều.
“Thần nữ tuyệt đối sẽ không bao giờ mơ ước Thái tử nữa, xin các người tha cho cái mạng nhỏ này của thần nữ đi!” Tiêu Dĩ Mạt cúi đầu, không ai nhìn thấy biểu hiện của nàng, nhưng nghe giọng điệu nàng, mọi người lại liên tưởng đến chuyện đêm qua, không khỏi rùng mình. Bất quá, lời nàng nói có chút kỳ lạ! Cái gì mà nhìn thấy họ sẽ tránh đường? Chẳng lẽ, đêm qua nàng suýt chút nữa đã bị Thái tử hoặc Tiêu Y Tuyết gϊếŧ chết?
Độc Cô Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Đây là chính ngươi nói đó!” Hắn vừa mở miệng, không ít đại thần trong lòng càng thêm tin vào suy đoán của mình. Chắc chắn là Thái tử không muốn cưới Tiêu Dĩ Mạt nên mới sai người đi sát hại nàng, không ngờ nàng lại may mắn thoát chết trở về.
“Nhưng còn Thái hậu…”
“Hoàng thượng, người xem vết thương trên cổ thần nữ đây. Thần nữ chỉ là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, nếu lại gặp phải chuyện tương tự, liệu thần nữ có còn may mắn như vậy nữa không?” Tiêu Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kiên định, “Thần nghĩ, dù là Thái hậu, người cũng sẽ không trách gì đâu.”
Độc Cô Hồng nhìn vào đôi mắt kiên quyết của nàng, khẽ gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy, thì hôn sự này cứ bỏ qua đi.”
“Tạ Hoàng thượng!”
“Tạ phụ hoàng!”
Tiêu Dĩ Mạt và Độc Cô Phong đồng thanh đáp, giọng cả hai đều nghe có vẻ nhẹ nhõm.
“Tốt, Đại Chiêu hội hôm nay…”
“Hoàng thượng,” Hoàng hậu đột nhiên lên tiếng, “nếu Phong nhi và nhị tiểu thư Tiêu gia đã tâm đầu ý hợp, hôm nay vốn dĩ cũng định tuyên bố hôn sự của Phong nhi, chẳng bằng nhân tiện tứ hôn cho họ luôn đi. Như vậy, cũng không làm mất mặt Tiêu gia.”
Độc Cô Phong nghe thấy mẫu thân bênh vực mình, liền cảm kích mỉm cười với bà.
Độc Cô Hồng liếc nhìn Hoàng hậu, mấy chục năm phu thê, chỉ một ánh mắt hắn cũng hiểu ý bà. Tiêu gia vừa xuất hiện ba người có thiên phú, Thái tử lại công khai từ hôn trước mặt mọi người, dù nói thế nào, chuyện này cũng làm tổn hại đến danh dự Tiêu gia. Nhưng nếu lại ban hôn cho họ, thì mọi chuyện sẽ khác. Hơn nữa, một thiên tài có thiên phú Thanh cấp, hiện tại lại có vẻ quyến luyến Thái tử, đây chính là thời điểm tốt để trói chặt nàng ta.
“Hoàng hậu nói phải. Nếu hai con đã tâm đầu ý hợp, vậy trẫm sẽ tác thành cho các con, ban Tiêu Y Tuyết cho Thái tử làm chính phi. Thái tử cùng Lễ Bộ hai ngày nữa hãy đi nạp sính lễ, đổi thϊếp canh, thỉnh Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt cho hôn lễ.”
Độc Cô Phong và Tiêu Y Tuyết nhìn nhau cười, đồng loạt hành lễ.
“Tạ phụ hoàng tác thành.”
“Tạ Hoàng thượng ân điển.”
Tiêu Dĩ Mạt nghe Độc Cô Hồng nói, khẽ cười nhạt không thành tiếng. Vừa rồi tuyên bố hôn lễ của nàng và Độc Cô Phong, chỉ nói Lễ Bộ định ngày, bây giờ đổi thành Tiêu Y Tuyết, lại phải thỉnh Khâm Thiên Giám. Thật đúng là đối đãi khác biệt!
“Tốt, nếu mọi việc đã xong, thì Đại Chiêu hội hôm nay kết thúc tại đây.” Độc Cô Hồng phất tay, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Lúc này, Độc Cô Vân, người nãy giờ chỉ lên tiếng bênh vực Tiêu Dĩ Mạt, mới chậm rãi nói: “Hoàng huynh, huynh nghĩ trở về như vậy, mẫu hậu sẽ không giận sao?”
“Thỉnh Hoàng thượng ban hôn cho Thái tử và nhị muội thần!” Tiêu Dĩ Mạt đột ngột quỳ xuống, giọng nàng thành khẩn, “Trước kia là thần nữ sai, rõ ràng biết bọn họ tâm đầu ý hợp, còn cố tình chen ngang. Hiện tại thần nữ đã thực sự nhận được bài học, thần nữ tuyệt đối không dám mơ tưởng đến Thái tử nữa, xin Hoàng thượng tha thứ cho Dĩ Mạt. Về sau nhìn thấy họ, thần nữ nhất định sẽ tránh đường.”
“Đại tỷ, tỷ đang nói gì vậy? Tỷ là tỷ tỷ của muội, giữa chúng ta vốn dĩ không có oán hận gì, sao tỷ lại nói ra những lời như vậy?” Tiêu Y Tuyết ngoài mặt mỉm cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại hận nàng thấu xương. Không ngờ đám người kia ra tay quá nhẹ, mới khiến nàng may mắn thoát chết. Hiện tại có thể chủ động nhường vị trí Thái tử phi, cũng coi như là biết điều.
Độc Cô Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Đây là chính ngươi nói đó!” Hắn vừa mở miệng, không ít đại thần trong lòng càng thêm tin vào suy đoán của mình. Chắc chắn là Thái tử không muốn cưới Tiêu Dĩ Mạt nên mới sai người đi sát hại nàng, không ngờ nàng lại may mắn thoát chết trở về.
“Nhưng còn Thái hậu…”
“Hoàng thượng, người xem vết thương trên cổ thần nữ đây. Thần nữ chỉ là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, nếu lại gặp phải chuyện tương tự, liệu thần nữ có còn may mắn như vậy nữa không?” Tiêu Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kiên định, “Thần nghĩ, dù là Thái hậu, người cũng sẽ không trách gì đâu.”
“Tạ Hoàng thượng!”
“Tạ phụ hoàng!”
Tiêu Dĩ Mạt và Độc Cô Phong đồng thanh đáp, giọng cả hai đều nghe có vẻ nhẹ nhõm.
“Tốt, Đại Chiêu hội hôm nay…”
“Hoàng thượng,” Hoàng hậu đột nhiên lên tiếng, “nếu Phong nhi và nhị tiểu thư Tiêu gia đã tâm đầu ý hợp, hôm nay vốn dĩ cũng định tuyên bố hôn sự của Phong nhi, chẳng bằng nhân tiện tứ hôn cho họ luôn đi. Như vậy, cũng không làm mất mặt Tiêu gia.”
Độc Cô Phong nghe thấy mẫu thân bênh vực mình, liền cảm kích mỉm cười với bà.
Độc Cô Hồng liếc nhìn Hoàng hậu, mấy chục năm phu thê, chỉ một ánh mắt hắn cũng hiểu ý bà. Tiêu gia vừa xuất hiện ba người có thiên phú, Thái tử lại công khai từ hôn trước mặt mọi người, dù nói thế nào, chuyện này cũng làm tổn hại đến danh dự Tiêu gia. Nhưng nếu lại ban hôn cho họ, thì mọi chuyện sẽ khác. Hơn nữa, một thiên tài có thiên phú Thanh cấp, hiện tại lại có vẻ quyến luyến Thái tử, đây chính là thời điểm tốt để trói chặt nàng ta.
Độc Cô Phong và Tiêu Y Tuyết nhìn nhau cười, đồng loạt hành lễ.
“Tạ phụ hoàng tác thành.”
“Tạ Hoàng thượng ân điển.”
Tiêu Dĩ Mạt nghe Độc Cô Hồng nói, khẽ cười nhạt không thành tiếng. Vừa rồi tuyên bố hôn lễ của nàng và Độc Cô Phong, chỉ nói Lễ Bộ định ngày, bây giờ đổi thành Tiêu Y Tuyết, lại phải thỉnh Khâm Thiên Giám. Thật đúng là đối đãi khác biệt!
“Tốt, nếu mọi việc đã xong, thì Đại Chiêu hội hôm nay kết thúc tại đây.” Độc Cô Hồng phất tay, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Lúc này, Độc Cô Vân, người nãy giờ chỉ lên tiếng bênh vực Tiêu Dĩ Mạt, mới chậm rãi nói: “Hoàng huynh, huynh nghĩ trở về như vậy, mẫu hậu sẽ không giận sao?”
3
0
2 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
