0 chữ
Chương 10
Chương 10
"Xong rồi." Ta rất chu đáo đưa khăn tay: “Lau đi."
"Ngươi thật đúng là kiệm lời đấy." Ôn Hoài nói móc, cây quạt trong tay hắn lúc gập lúc mở: “Nửa ngày không nói một lời, làm sao ta yên tâm được. Có phải đang nghĩ cách đàn hặc ta không, Tạ Kiều đại nhân?"
"Ôn Thừa tướng lo xa rồi." Ta lắc đầu.
Nửa đêm.
Một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đen thăm thẳm, ánh trăng bạc rải rác rơi xuống con thuyền nhỏ.
Xung quanh gió yên sóng lặng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chó sủa gâu gâu. Người lái thuyền không biết đã đi từ lúc nào, trên boong thuyền chỉ còn lại một tiểu tư ngồi ngủ gật.
Bỗng nhiên có một điểm sáng xuất hiện trên mặt sông cách đó không xa. Không nhìn rõ trên thuyền là ai, nhưng ngọn đèn này lại sáng đến kinh người, như một chút ánh sao vô tình rơi xuống nhân gian từ dải ngân hà.
Hắc Cẩu phát hiện ra đầu tiên, sủa vang lên. Tiểu tư đang ngủ gật lập tức giật mình tỉnh giấc, lắc đầu lia lịa, không phát hiện ra điều gì, liền quay đầu lại nói với vẻ tức giận: "Con chó chết..."
"Ai đó?" Ta bước ra ngoài.
Ôn Hoài theo sau, nheo mắt nhìn chằm chằm vào điểm sáng.
"Chắc chắn là đến tìm người." Ta phỏng đoán: “Nếu không sẽ không thắp đèn sáng lên."
Con thuyền nhỏ dần dần bơi đến gần, mơ hồ nhìn thấy một người đứng ở mũi thuyền, dáng người cao ráo, tay cầm một chiếc đèn sa sáng trưng.
"Đèn l*иg gỗ nam mộc." Ta lẩm bẩm một câu.
"Hửm?"
"Người của ngươi?"
Đứng ở mũi thuyền là một nữ tử, tay cầm đèn l*иg gỗ nam mộc, trên đèn vẽ chim muông hoa cỏ, ánh sáng trắng vàng tỏa ra từ bên trong, trên sa còn đề một câu thơ.
"Nhu tình tựa nước, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ." (Tình nồng như nước, thời gian đẹp như giấc mộng, nỡ lòng nào nhìn cầu Ô Thước chia lìa.)
Nữ tử cũng giống như chiếc đèn l*иg ôn nhu này, mặc một bộ váy màu sen nhạt, dáng người thướt tha, trên mặt mang nụ cười dịu dàng, đôi mắt như trăng non, cũng đang mỉm cười.
Hai bên tai nàng đều đeo một chiếc khuyên tai bằng bạc, khi không cử động thì buông thõng xuống, trông vừa trang trọng vừa tinh xảo. Nàng lại không cài nhiều đồ trang sức trên tóc, mái tóc đen dài chỉ được búi lên bằng hai cây trâm gỗ.
"Ôn đại nhân." Nàng một tay xách đèn, một tay nâng váy hành lễ, khi ngẩng mắt lên dường như vô tình liếc thấy Tạ Kiều đang đứng bên cạnh. Ban đầu nàng hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười nhưng lại không hỏi han thân phận của hắn.
"Vị này là Tạ Kiều đại nhân." Ôn Hoài rõ ràng quen biết nàng, sau đó quay sang nói với Tạ Kiều: "Viên Dung."
Trong mắt Tạ Kiều dường như thoáng chốc có chút đυ.c ngầu, nhưng trong đêm tối, không ai chú ý đến.
Viên Dung khom người hành lễ: "Viên Dung bấy lễ Tạ ngự sử."
Tạ Kiều khẽ gật đầu: "Viên cô nương."
Viên Dung nhìn thẳng, nói bằng giọng trong: "Tạ đại nhân quá khen rồi, ta chỉ là một tỳ nữ bên cạnh Ôn thừa tướng, gọi ta là Tiểu Dung là được."
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hai chiếc thuyền nhỏ va vào nhau, cũng làm lay động chiếc sa đăng bằng gỗ nam mộc. Chiếc đèn l*иg hình trụ theo chiều gió xoay nhẹ một vòng, để lộ câu thơ vốn được viết ở mặt sau.
"Nhu tình tựa nước, thời gian tươi đẹp như giấc mộng, nào dám nhìn lại đường về cầu Ô Thước." Tạ Kiều thầm đọc trong lòng.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy? Sao, nhìn thấy cô nương xinh đẹp liền đi không nổi nữa rồi?" Ôn Hoài nói với vẻ châm chọc.
Tạ Kiều hoàn hồn, nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu với Viên Dung một lần nữa, rồi mới quay sang nói với Ôn Hoài: "Giờ Viên cô nương đã đến rồi, chắc người nhà đang lo lắng lắm, đại nhân xin cứ về đi."
"Ngươi thật đúng là kiệm lời đấy." Ôn Hoài nói móc, cây quạt trong tay hắn lúc gập lúc mở: “Nửa ngày không nói một lời, làm sao ta yên tâm được. Có phải đang nghĩ cách đàn hặc ta không, Tạ Kiều đại nhân?"
"Ôn Thừa tướng lo xa rồi." Ta lắc đầu.
Nửa đêm.
Một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đen thăm thẳm, ánh trăng bạc rải rác rơi xuống con thuyền nhỏ.
Xung quanh gió yên sóng lặng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chó sủa gâu gâu. Người lái thuyền không biết đã đi từ lúc nào, trên boong thuyền chỉ còn lại một tiểu tư ngồi ngủ gật.
Bỗng nhiên có một điểm sáng xuất hiện trên mặt sông cách đó không xa. Không nhìn rõ trên thuyền là ai, nhưng ngọn đèn này lại sáng đến kinh người, như một chút ánh sao vô tình rơi xuống nhân gian từ dải ngân hà.
"Ai đó?" Ta bước ra ngoài.
Ôn Hoài theo sau, nheo mắt nhìn chằm chằm vào điểm sáng.
"Chắc chắn là đến tìm người." Ta phỏng đoán: “Nếu không sẽ không thắp đèn sáng lên."
Con thuyền nhỏ dần dần bơi đến gần, mơ hồ nhìn thấy một người đứng ở mũi thuyền, dáng người cao ráo, tay cầm một chiếc đèn sa sáng trưng.
"Đèn l*иg gỗ nam mộc." Ta lẩm bẩm một câu.
"Hửm?"
"Người của ngươi?"
Đứng ở mũi thuyền là một nữ tử, tay cầm đèn l*иg gỗ nam mộc, trên đèn vẽ chim muông hoa cỏ, ánh sáng trắng vàng tỏa ra từ bên trong, trên sa còn đề một câu thơ.
"Nhu tình tựa nước, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ." (Tình nồng như nước, thời gian đẹp như giấc mộng, nỡ lòng nào nhìn cầu Ô Thước chia lìa.)
Hai bên tai nàng đều đeo một chiếc khuyên tai bằng bạc, khi không cử động thì buông thõng xuống, trông vừa trang trọng vừa tinh xảo. Nàng lại không cài nhiều đồ trang sức trên tóc, mái tóc đen dài chỉ được búi lên bằng hai cây trâm gỗ.
"Ôn đại nhân." Nàng một tay xách đèn, một tay nâng váy hành lễ, khi ngẩng mắt lên dường như vô tình liếc thấy Tạ Kiều đang đứng bên cạnh. Ban đầu nàng hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười nhưng lại không hỏi han thân phận của hắn.
"Vị này là Tạ Kiều đại nhân." Ôn Hoài rõ ràng quen biết nàng, sau đó quay sang nói với Tạ Kiều: "Viên Dung."
Trong mắt Tạ Kiều dường như thoáng chốc có chút đυ.c ngầu, nhưng trong đêm tối, không ai chú ý đến.
Tạ Kiều khẽ gật đầu: "Viên cô nương."
Viên Dung nhìn thẳng, nói bằng giọng trong: "Tạ đại nhân quá khen rồi, ta chỉ là một tỳ nữ bên cạnh Ôn thừa tướng, gọi ta là Tiểu Dung là được."
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hai chiếc thuyền nhỏ va vào nhau, cũng làm lay động chiếc sa đăng bằng gỗ nam mộc. Chiếc đèn l*иg hình trụ theo chiều gió xoay nhẹ một vòng, để lộ câu thơ vốn được viết ở mặt sau.
"Nhu tình tựa nước, thời gian tươi đẹp như giấc mộng, nào dám nhìn lại đường về cầu Ô Thước." Tạ Kiều thầm đọc trong lòng.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy? Sao, nhìn thấy cô nương xinh đẹp liền đi không nổi nữa rồi?" Ôn Hoài nói với vẻ châm chọc.
Tạ Kiều hoàn hồn, nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu với Viên Dung một lần nữa, rồi mới quay sang nói với Ôn Hoài: "Giờ Viên cô nương đã đến rồi, chắc người nhà đang lo lắng lắm, đại nhân xin cứ về đi."
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
