TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 108
Sức cùng lực kiệt!

Lý Trường Ca điều khiển phi chu điên cuồng lao về phía Đông, theo ước hẹn, nếu có biến cố bất ngờ xảy ra hắn sẽ chi viện phía Đông, còn Nguyên Dao sẽ chi viện phía Bắc.

Nguyên Dao là Tiên Đế trọng sinh, hắn tin nàng nhất định sẽ có cách để kéo dài thời gian chờ đợi Trần Duệ cùng viện binh quay trở lại.

Nghĩ vậy, Lý Trường Ca quán đỉnh chân khí vào phi chu, điều chỉnh phương hướng của nó lao về phía Bắc, còn bản thân nhảy ra ngoài phi chu, dẫn dụ địch nhân lao về hướng Đông.

Không nằm ngoài dự đoán của hắn, đối với một nữ tử đang bất tỉnh như Lam Đông Doanh bọn chúng chẳng thèm để mắt tới, trực tiếp truy theo Lý Trường Ca.

Đao Quang, Nguyệt Nhận liên tục chém về phía hắn, dày đặc như mưa sa.

Hai tên hắc y đang phi hành về hướng Đông thấy Lý Trường Ca lao tới liền đổi hướng, hỗ trợ ba tên kia truy sát hắn.

Lý Trường Ca dùng phi kiếm bay theo quỹ đạo đường cong, hướng về phía Tây Bắc, gom năm tên hắc y nhân lại một chỗ.

Chân khí trong đan điền càng lúc càng suy giảm, gần như đã cạn kiệt, liều mạng, hắn nuốt xuống hai viên đan dược hồi phục chân khí cùng một lúc.

Dược lực bùng nổ trong cuống họng hắn rồi như nước lũ tràn vào kỳ kinh bát mạch đổ dồn xuống đan điền trống trải, tạo thành áp lực cực lớn lên kinh mạch của hắn.

Cơn đau tê dại da đầu truyền thẳng đến thức hải của hắn, làm hắn đau muốn ngất đi.

Hàm răng hắn cắn chặt vào môi đến bật cả máu để duy trì tinh thần tỉnh táo mà dụ địch.

Lý Trường Ca tế lên Lục Mặc Kỳ Môn trận, nén lại cơn đau khủng khiếp trong kinh mạch, hắn niệm pháp quyết vẽ linh văn lên trên không trung khởi động Lục Mặc Kỳ Môn trận.

Đại trận nhanh chóng huyễn hóa thành hình vây lấy năm tên hắc y nhân vào bên trong bàn cờ.

Lý Trường Ca không chạy nữa, đứng ở giữa không trung, hạ xuống quân cờ đen đầu tiên, đem toàn bộ đám người nọ giam cầm lại.

Đám hắc y nhân Bạch gia điên cuồng đánh trả, đem quang mang của Lục Mặc Kỳ Môn Trận liên tục oanh kích.

Chịu phản phệ từ pháp bảo, thất khiếu của Lý Trường Ca liên tục chảy máu, nén lại cơn đau, hắn hạ xuống quân cờ thứ hai, miệng hắn ho ra ngụm máu lớn.

Cờ trắng vừa hạ xuống, hào quang xung quanh Lục Mặc Kỳ Môn Trận lập tức trở nên nồng đậm, đòn đánh của hắc y nhân liên tục bị đánh bật trở lại, chiêu thức của chúng bay loạn trong đại trận.

"Hoàng tỷ, biểu đệ, ta cũng chỉ có thể cố gắng đến đây mà thôi!"

Hắn tự nhủ trong tuyệt vọng, hạ tiếp quân cờ thứ ba, tai hắn ù đi vì áp lực đến từ nội thể, dường như không còn nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, máu đỏ cứ tràn ra ngoài, nhỏ tí tách từng giọt xuống nền tuyết trắng xóa, như hoa đào đỏ rực nở vào cuối trời đông.

Quân cờ đen vừa hạ xuống, sấm chớp nổi lên cuồng bạo, không ngừng oanh tạc bàn cờ, đem năm tên hắc y nhân đánh tới thảm thương.

- Khục! Hà ... hà ... tạm biệt!

Hơi thở của Lý Trường Ca càng lúc càng nặng nhọc, hắn dùng hai chỉ thủ nâng cao quân cờ thứ tư, cờ còn chưa hạ thất khiếu hắn đã chảy máu dữ dội, mắt hắn mờ hẳn đi, nở một nụ cười trong tuyệt cảnh, hắn hạ xuống quân cờ thứ tư.

Đôi mắt hắn tối sầm lại vì hứng chịu phản phệ từ pháp bảo, hoàn toàn mù lòa, ngay cả Thiên Quang Kim Nhãn cũng không còn một chút tác dụng nào.

Quân cờ trắng thứ hai được hạ xuống, phong nhận liên tục càn quét bên trong đại trận, đem năm tên hắc y nhân chém loạn, bọn chúng chật vật chống đỡ không thôi.

Kinh mạch trong nội thể hắn nứt toạc, thân thể vô lực rơi xuống tự do từ độ cao hơn hai mươi trượng.

Trống ngực hắn dần đập chậm lại, hơi thở yếu ớt đến cực điểm.

Trần Duệ ở phía Nam, cách đó hơn một dặm hét thảm.

- LÝ SƯ ĐỆ! LÝ SƯ ĐỆ!

Hắn rốt cuộc cũng đã mang viện binh chạy đến, nhưng dường như hắn đã đến chậm một bước.

Đệ tử của Thanh Vân Tông nhanh chóng tản ra các hướng hỗ trợ mấy người Lý Băng Băng, Gia Cát Thường Hi và Nguyên Dao chống trả địch nhân.

...

Ngọc hồn của hắn ở Trúc Phong nứt nẻ tràn lan, báo hiệu cho sinh mệnh sắp chấm dứt.

Trúc Phong đang yên tĩnh bị một luồng uy áp quét ngang qua, đem Trúc Phong đặt dưới áp lực cực độ, Lục Tiên Tử đạp lên hư không lao vun vút về phía Thanh Khâu Trấn.

Mỗi bước nàng đạp ra lưu lại trúc diệp trong không trung, trúc diệp rơi lả tả xuống mặt đất điểm hóa sinh cơ kỳ diệu.

"Đồ đệ ngốc, tại sao con lại liều mạng như vậy?"

Nàng xé rách không gian, chỉ trong mấy nhịp thở đã ngay lập tức đi đến bên cạnh của Lý Trường Ca, đỡ lấy thân thể đang rơi tự do kia của hắn.

Từ bàn tay ấm áp mềm mại của nàng, tiên huyết quyện vào chân khí mộc hệ sinh cơ bừng bừng đi vào bên trong nội thể hắn, cứu lấy sinh mạng của hắn trong tay tử thần.

Đám người hắc y nhân thấy nàng vượt qua hư không mà tới, toàn bộ chết lặng.

Cơ thể bọn họ toàn bộ đông cứng, bây giờ muốn nhấc một cái ngón tay cũng không thể, nói gì đến bỏ chạy.

Chẳng biết đến từ đâu, lá trúc xanh mướt cứ phiêu diêu trong gió, nó đi xuyên qua cả quang mang hộ tráo của Lục Mặc Kỳ Môn trận, lạnh lẽo cắt xuyên qua đám người hắc y nhân, đem thân xác của bọn họ chém thành từng mảnh nhỏ như hạt lựu.

Huyết nhục, xương cốt theo phong nhận bay tán loạn trong không trung, mùi máu huyết tanh tưởi lan xa mấy trăm trượng, cảnh tượng vô cùng rùng mình.

Bạch Hữu Thuấn chết lặng khi thấy thân ảnh của Lục Tuyết Kỳ, cái miệng hắn sớm đã lắp bắp kinh hãi không ngậm lại được.

- L ... ục ... tiên ... tiên ... tử ...

Thân ảnh đó, thần thông đó, không ai khác ngoài nàng, Lục Tiên Tử.

Hắn xoay đầu bỏ chạy, nhưng hắn có thể chạy sao?

Bên dưới mặt đất không ngừng mọc lên mấy cây trúc, tốc độ mọc lên cực nhanh, mà hắn thì không thể nào nhấc được bàn chân lên khỏi mặt đất, cơ thể hắn như bị tua chậm, đứng yên tại chỗ để cành trúc ngang nhiên xuyên qua người.

Khóm trúc càng lúc càng lớn, đem thân thể hắn xé toạc ra, nổ tung thành từng mảnh thịt vụn, máu huyết văng tung tóe, nhuộm đỏ cả vùng tuyết trắng xóa ở xung quanh.

Thần hồn hắn ta vừa ly thể đã bị lá trúc phiêu phù cắt qua, từng lá từng lá cắt thần hồn hắn nát như tương, hắn chết trong đau đớn tột độ.

Toàn bộ quá trình này nói thì chậm, kỳ thực diễn ra chưa tới hai mươi giây.

Chúng đệ tử Thanh Vân tông lúc này mới kịp phản ứng lại.

- Đệ tử bái kiến thái thượng trưởng lão.

Ở xa xa phi chu của hắn đi đến cổng thành phía bắc cũng tiêu hao hết chân khí, nằm yên tĩnh ở giữa con phố trước cổng thành.

Lam Đông Doanh vẫn đang ngất lịm đi vì kiệt sức và trọng thương.

Lục Tuyết Kỳ dùng ánh mắt xót xa nhìn đồ đệ của nàng, hắn sẵn sàng dùng tính mạng bản thân đổi lấy an nguy của người bên cạnh hắn, sự ngốc nghếch này của hắn làm nàng cảm thấy đau lòng.

"Chẳng phải con muốn làm ngạc ngư sao? Có con ngạc ngư nào như con chứ?"

Nàng quở hắn, tiên huyết của nàng không ngừng đem thân thể hắn cứu chữa.

Lá trúc bay khắp Thanh Khâu trấn đem đàn sói tuyết cùng Bạch gia thủ hạ toàn bộ tàn sát một trận.

Đệ tử Thanh Vân tông mừng rỡ nhìn lá trúc bay bay trong gió.

Lục Tuyết Kỳ nhìn về phương xa, giọng lạnh lẽo nói.

- Ta cho Bạch gia, Bắc Địa Động Thiên các ngươi thời gian ba ngày, nếu không cho ta một câu trả lời thỏa đáng đừng trách bổn tọa vô tình!

Toàn bộ Bạch gia ở thánh địa Cổ Sư một mảnh rúng động, rốt cuộc là kẻ nào chọc giận đến Lục Tiên Tử.

Nguyên Dao cùng với mấy người Lý Băng Băng, Gia Cát Thường Hi, ... lao đến chỗ của sư tôn Lục Tuyết Kỳ, trong mắt mấy nàng dần hiện ra hình ảnh của một thiếu niên toàn thân nhuộm huyết sắc, thất khiếu chảy máu thảm hại đang nằm an tĩnh trong vòng tay của sư tôn.

- Sư tôn, sư huynh, hắn ...?

Lục Tuyết Kỳ nhìn mấy thiếu niên, thiếu nữ trước mặt, đem chuyện của hắn làm trong lúc cửu tử nhất sinh mà kể lại.

- Trước khi sức cùng lực kiệt, hắn cưỡng chế thi triển Lục Mặc Kỳ Môn trận, đem hắc y nhân vây sát, thân thể vốn trọng thương lại phải hứng chịu sự phản phệ của pháp bảo thiên giai, thất khiếu tổn hại, hai mắt mù lòa, kinh mạch vỡ nát ... hắn đến lúc thập tử vô sinh, cũng không có từ bỏ cơ hội tranh thủ thêm thời gian và lợi thế cho các ngươi.

Lý Băng Băng và Gia Cát Thường Hi dùng hai tay che miệng, nước mắt chảy dài trên má.

Trần Duệ, Tần Khang, Gia Cát Thượng Quan chết lặng, nhìn hắn, rốt cuộc phải dũng cảm đến mức nào mới có thể từ bỏ chạy trốn, ở lại sát địch đến hơi thở cuối cùng như vậy.

Cổ họng Nguyên Dao cứ nghèn nghẹn một cách khó hiểu, vốn dĩ với ôn dưỡng và kinh lịch của nàng há có thể vì chuyện này mà dao động tâm tình được sao?

Lục Tuyết Kỳ không nói không rằng, ôm Lý Trường Ca, thi triển Hoàng Độ Hư Không trở về Thanh Vân Tông.

Các vị trưởng lão trong tông không ai dám hỏi nàng nửa câu, bởi bọn họ đều cảm nhận được sự bi phẫn trong khí tràng của nàng.

11

1

6 tháng trước

21 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.