TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Điều mà nàng không hề hay biết là, vào đúng thời điểm một năm trước, còn xảy ra một chuyện khác.

Cũng chính tại nơi đó, khi ấy Trường Ức Điện còn chưa được xây dựng. Giữa khu rừng trúc vây quanh một căn nhà nhỏ giản dị mộc mạc, gió lùa mang theo hơi mưa thổi tung rèm cửa, Dạ Vọng Khanh từ trong giấc mộng giật mình tỉnh dậy.

Mưa đêm tí tách, từng giọt gõ lên mái hiên. Hắn ngồi trầm mặc bên mép giường rất lâu, hồi lâu sau mới chậm rãi khoác thêm ngoại bào, đẩy cửa đi ra ngoài.

Thanh Tụ bị tiếng mưa làm tỉnh giấc, cứ ngỡ căn nhà trúc nhỏ kia lại bị dột hoặc thủng chỗ nào. Hắn vừa ngáp vừa đi ra ngoài kiểm tra, trong lòng âm thầm thương xót sư tôn vì lòng dạ quá mức thiện lương, tiền bạc không nỡ dùng cho bản thân, lúc nào cũng đem đi tu sửa cho tông môn. Khi vừa vào đến tiền sảnh, hắn phát hiện mái nhà quả thật bị hở một lỗ lớn. Ánh mắt hắn vô tình lướt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trong sân viện có một người đang đứng, chính là sư tôn.

Người kia không cầm ô, toàn thân ướt đẫm, đứng lẻ loi giữa sân trong màn mưa sương dày đặc, cứ thế bất động, chăm chú nhìn tấm bia đá giản dị đặt ngay ở cửa viện.

Tấm bia đá không chữ kia là do chính sư tôn của Dạ Vọng Khanh đích thân ban tặng. Trước khi sư tôn hắn cưỡi hạc quy tiên, đã giao lại tông môn cho tông chủ hiện giờ. Nghe nói khi ở bên giường bệnh, ông nhiều lần nắm chặt tay Dạ Vọng Khanh, hy vọng hắn sẽ tận lực phò trợ tông môn, thiên thu vạn đại.

Thanh Tụ vội vàng bung ô chạy ra ngoài: “Sư tôn?”

Mái tóc đen từ lâu đã ướt sũng, giọt nước mưa theo đường nét rõ ràng của quai hàm chảy xuống, rơi trên xương quai xanh trắng nõn. Gương mặt nghiêng của Dạ Vọng Khanh bị bóng tối bao phủ, không thể nhìn rõ biểu cảm, mơ hồ toát ra cảm giác mong manh dễ vỡ.

Trong màn mưa bụi mịt mờ, thân hình đơn bạc gầy yếu kia dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn bay, lộ ra sự lạnh lẽo và cô độc đến xé lòng.

Thanh Tụ lại nhỏ giọng gọi thêm một lần nữa: “Sư tôn? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Người kia như thể hoàn toàn không nghe thấy, hoặc căn bản chẳng chút để tâm.

Có điều gì đó không đúng.

Thanh Tụ vừa bước lên một bước, còn chưa kịp hạ chân xuống, đã cảm nhận được một luồng linh áp vô cùng mạnh mẽ ập tới!

Hắn gần như ngay tức khắc bị áp lực khủng khϊếp ấy đè ép đến cong đầu gối, quỳ sụp xuống đất. Trước nay hắn chưa từng trải qua áp lực kinh người, tựa núi lớn đè xuống, lại còn ẩn chứa cơn giận dữ vô tận như lúc này!

Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của sư tôn gọi tên mình: “Thanh Tụ.”

“Có đệ tử!” Hắn vừa mở miệng liền ho ra một ngụm máu.

Khi ngẩng đầu lên, lòng Thanh Tụ dâng tràn nỗi kinh hãi tột cùng. Vị sư tôn trước mắt hắn — người vốn luôn ôn nhuận như ngọc, dịu dàng sáng tựa ánh trăng kia — giờ đây sắc mặt băng lãnh, dùng ánh mắt lạnh lùng chưa từng có từ trên cao nhìn xuống hắn, ngay cả giọng nói cũng trở nên cực kỳ lạnh nhạt: “Kể từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử cuối cùng của ta. Trường Ức Điện sẽ không bao giờ còn có người nào khác nữa.”

Thanh Tụ ho khan vài tiếng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Rõ ràng hôm qua sư tôn vẫn còn trò chuyện vui vẻ với tông chủ, còn bảo nguyện ý nhận thêm một vài đệ tử đặc biệt để bồi dưỡng.

Thanh Tụ ho ra máu, miễn cưỡng nói: “Nhưng mà...”

Ầm! Một tiếng nổ vang trời!

Tấm bia đá không chữ kia tức khắc vỡ vụn ngay trước mắt hắn, những mảnh đá nhỏ liền sau đó bắn tung tóe khắp bốn phía.

Ầm ầm!

Thanh Tụ nghe tiếng động vội quay đầu lại, chỉ thấy cả tòa điện trúc phía sau bị luồng linh áp cường đại kia mạnh mẽ xẻ đôi, trong chớp mắt đã sụp xuống thành một đống hoang tàn đổ nát.

Tất cả xảy ra quá nhanh, thoáng chốc đã không còn chút dấu hiệu báo trước nào. Thanh Tụ trợn mắt há miệng, ngay cả tiếng ho ra máu cũng không dám lớn tiếng.

Vạt áo trắng đơn bạc của Dạ Vọng Khanh lướt qua bên cạnh hắn, đi về phía đống phế tích kia.

Linh áp đè nặng trên vai cuối cùng cũng giảm bớt, Thanh Tụ lau vệt máu bên khóe môi rồi chậm rãi đứng dậy. Đột nhiên, hắn nghe thấy giọng nói của sư tôn từ phía sau truyền tới: “Ngày mai ta cũng sẽ thông báo chuyện này với tông chủ. Sau này ta không ở trong tông môn, nếu bọn họ còn dám ép buộc ta nhận thêm người, ngươi hãy nhắc nhở tông chủ nên cân nhắc cho kỹ.”

Sắc mặt sư tôn đã khôi phục nét điềm tĩnh ngày thường, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Nếu không, ta nhất định sẽ khiến cho tiểu đồ đệ mới tới ấy...”

“... Sống không bằng chết.”

...

Sáng sớm một năm sau, Thanh Tụ đột nhiên tỉnh giấc, ôm chặt trái tim đang kinh hoàng đập mạnh, ngồi thẫn thờ bên mép giường.

Nhớ lại giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng như gió xuân của sư tôn, Thanh Tụ chỉ thấy lạnh thấu tận xương tủy, vội vàng vơ lấy chăn trùm kín người.

Lúc dùng điểm tâm, Tuế Lăng Lẫm và Thanh Tụ ngồi đối diện nhau, dưới mắt hai người đều có quầng thâm rõ rệt.

Thanh Tụ hỏi: “Thế nào, tối qua ngủ có ngon không?”

Tuế Lăng Lẫm nhớ tới giấc mộng tối qua, nếu thật sự đi tới bước tình tiết kia, Thanh Tụ chắc chắn sẽ là người đầu tiên gϊếŧ nàng.

Nàng im lặng hồi lâu, sau đó gật gật đầu: “Còn sư huynh thì sao, ban đêm hình như nhiệt độ có giảm, huynh không bị cảm lạnh chứ?”

Thanh Tụ cũng nhớ lại giấc mơ hôm trước, nếu sư tôn trở về mà cảm thấy không hài lòng với Tuế Lăng Lẫm, chắc chắn sẽ giao nàng cho hắn xử lý để nàng sống không bằng chết. Nếu thật sự đi đến bước đó, Tuế Lăng Lẫm nhất định sẽ cho nổ tung Trường Ức Điện trước, sau đó quay lại xử lý hắn.

“... Ta cũng ổn lắm.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó đều đồng loạt lặng lẽ cúi đầu xuống.

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.