TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Hắn phất phất tay, Tuế Lăng Lẫm mới thu hồi ánh mắt khỏi những lan can gỗ được điêu khắc tinh xảo.

Nàng lấy hết can đảm hỏi: “Sư huynh, đây là Trường Ức Điện sao?”

Ngay cả giọng nói cũng không tự giác mà run lên.

Ở nơi này, tùy tiện lấy ra một chiếc khay bạc thôi cũng được chạm khắc hoa văn long phụng, thân khay được mạ vàng rực rỡ, phía dưới còn khắc minh văn phức tạp tinh tế.

Khi đi ngang qua phòng ăn, nàng còn cố ý liếc nhìn thử, đến cả ống đựng đũa cũng làm từ gỗ hồng thượng hạng, khắc minh văn tinh xảo hoa mỹ.

Khắp nơi đều toát lên sự khoa trương, xa hoa và lộng lẫy.

Thanh Tụ liếc nhìn xung quanh một chút, xoa xoa cằm: “Muội cũng thấy nơi này đơn sơ quá à? Ta thì thấy khá rộng rãi, cũng đẹp mắt. Nhưng sư tôn cũng nói chỉ tạm ở đây thôi, đợi người trở về sẽ lấy luôn cả khu vực của kiếm tu bên cạnh tông môn để ở.”

“...”

Tuế Lăng Lẫm hít sâu một hơi, cảm giác hơi choáng váng.

Đây chính là thứ nguyên tác từng đề cập, cả đời Dạ Vọng Khanh thanh bần giản dị, vô dục vô cầu sao?

Cái này... hợp lý sao?

.

Cú sốc do tiền bạc mang lại quá mức mạnh mẽ, kế hoạch ngọt sủng bằng tiền bạc mà nàng vất vả tích góp nửa năm trời trong nháy mắt đã tuyên bố phá sản.

Đêm đầu tiên vào nhà mới, Tuế Lăng Lẫm gặp ác mộng cả đêm.

Nàng mơ thấy chuyện lúc mới vừa xuyên vào trong sách. Vì sai sót khi hạ cánh, nàng đến ngay thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời Dạ Vọng Khanh rất nhiều năm về sau.

Tuyết lông ngỗng rơi đầy trời, bầu trời rộng lớn vô tận, nhuốm màu lam sẫm lạnh lẽo khiến lòng người giá buốt.

Giữa vùng đất tuyết cô tịch vô biên này, sừng sững một gốc cổ thụ vạn năm. Dưới gốc cây, một mỹ nhân gầy yếu tựa lưng vào thân cây, bàn tay thanh mảnh gắt gao ôm chặt eo bụng, máu tươi từ vết thương không ngừng tuôn ra, theo những ngón tay thon dài chảy xuống, rất nhanh nhuộm ướt bộ y phục trắng tinh như sương tuyết. Sắc đỏ thẫm bung nở từng đóa hoa máu lớn, như thể đóa hoa sinh mệnh không ngừng héo tàn biến mất.

Dung mạo hắn đẹp đến cực điểm, đáng tiếc sắc mặt tái nhợt, đôi môi mỏng không chút huyết sắc.

Vùng tuyết nguyên tĩnh lặng đến đáng sợ, bất kỳ động tĩnh nhỏ nào cũng bị khuếch đại lên hàng trăm lần.

Tuế Lăng Lẫm tiến về phía trước một bước nhỏ, lông mi của Dạ Vọng Khanh khẽ run rẩy.

Hắn từ từ ngẩng đầu lên, hàng mi dài mảnh vương đầy những bông tuyết lấp lánh, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh băng, trong ánh mắt ấy chất chứa nỗi thống khổ cùng sự thất vọng tột cùng.

Bốn mắt giao nhau, khoảnh khắc ấy cả tiếng gió cũng như đông cứng lại.

Nàng biết hắn muốn hỏi điều gì... hỏi nàng tại sao lại đâm sau lưng hắn, hỏi hắn đối với nàng chưa đủ tốt sao, hoặc có lẽ còn muốn hỏi, chỉ vì giúp nam nhân kia đoạt lấy trân bảo, mà ngay cả mạng của sư tôn nàng cũng không tiếc hay sao?

Tuế Lăng Lẫm cúi đầu, chỉ thấy trường kiếm trong tay đang nhỏ máu, từng giọt máu lớn theo mũi kiếm rơi xuống tuyết. Trong nguyên tác, Tuế Lăng Lẫm vì giúp đỡ nam chính mà đánh lén Dạ Vọng Khanh, khiến hắn bị trọng thương suýt chết.

Nàng mở miệng: “Ta...”

Ta vừa mới xuyên tới thôi, hạ cánh nhầm rồi, lập tức sẽ đi ngay, chuyện này không liên quan gì đến ta cả.

Lưỡi kiếm trong suốt phản chiếu ánh sáng, soi rõ thân hình gầy gò đơn bạc của Dạ Vọng Khanh giữa băng thiên tuyết địa. Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, yết hầu khẽ chuyển động, như thể muốn nói điều gì, nhưng lại chẳng còn chút sức lực dư thừa nào nữa.

4

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.