0 chữ
Chương 30
Chương 30
Ở tình thế này, việc Úc Chập ra tay tấn công là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Liên Họa không nghĩ tới chuyện Úc Chập không nhìn thấy mình. Cô bực bội ném chiếc gai lại chỗ anh, sau đó quay người bỏ đi.
Ánh sáng sao? Ánh sáng gì chứ? Tất cả chỉ là ảo giác thôi. Người đàn ông này chỉ là dị năng Hệ thổ, không đáng để mất thời gian của cô.
Cô vừa rời đi, Hắc Cẩu đã tìm về, mang theo một con rắn đã chết, đặt bên cạnh Úc Chập như thể là thức ăn dành cho anh. Nó dùng mũi hích hích, thấy Úc Chập vẫn chưa tỉnh, Hắc Cẩu sủa hai tiếng, rồi dùng móng vỗ nhẹ lên mặt anh.
Úc Chập vừa mới hôn mê, chưa thể tỉnh lại ngay, hoàn toàn không có phản ứng.
Ngửi thấy tàn dư mùi hương của Liên Họa trong không khí, Hắc Cẩu nhận ra cô đã đi mất. Nó lưỡng lự, nhìn Úc Chập, rồi nhìn về phía Liên Họa vừa rời đi. Nó kéo Úc Chập vào một chỗ an toàn hơn, sau khi chắc chắn anh không sao, Hắc Cẩu liền đuổi theo Liên Họa.
Lần này, nó không còn ý định cầu xin cô cứu người nữa.
Liên Họa vừa đi vừa bực bội, dù đã quan sát loài người nhiều năm nhưng hành vi của họ vẫn quá khó hiểu. Lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với loài người đã kết thúc trong thất bại.
Cô không tức vì bị Úc Chập tấn công, cũng không tức vì không tìm ra nguồn sáng, mà là cảm giác thất vọng.
Khi còn là một cây sen đá, hễ người nào nhìn thấy cô, dù không thích lắm, cũng sẽ không ghét bỏ. Đa số đều sẽ khen ngợi cô đẹp đẽ, lá cây tươi tốt, dáng vẻ hoàn mỹ.
Nhưng giờ, sau khi hóa thành người, cô lại bị con người đối xử lạnh nhạt như vậy.
Quả thật, giao tiếp với loài người quá khó. Con đường mà cô phải đi vẫn còn rất dài.
Đi được một đoạn, Liên Họa biến trở lại thành hình thái thực vật, rồi vùi mình vào đất, bắt đầu tu luyện.
Hắc Cẩu lẳng lặng bám theo từ xa, khi thấy cô dừng lại, nó bước nhẹ nhàng hơn, từng chút từng chút tiến lại gần. Cuối cùng, nó nằm cách cô khoảng mười bước chân, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi Liên Họa tu luyện, tất cả thực vật và thậm chí là động vật xung quanh đều được hưởng lợi. Thực vật sẽ vô thức tiến lại gần, không ngờ động vật cũng bị hấp dẫn.
Sáng hôm sau, khi Liên Họa chuẩn bị trồi lên khỏi mặt đất, cô phát hiện có một lớp gì đó mềm mại và lông lá phủ trên bề mặt.
Cô tò mò dùng dây leo chọc vào lớp đó, ngay lập tức nghe thấy tiếng "gâu" vang lên.
Hắc Cẩu hét lớn, nhảy bật ba thước.
Liên Họa bị dọa suýt gãy cả dây leo, lúc này mới nhận ra Hắc Cẩu đang nằm ngay trên đầu mình.
Hắc Cẩu lùi lại vài bước, đôi mắt long lanh nhìn cô với vẻ tội nghiệp, dường như nó đã bám chặt lấy cô rồi.
Liên Họa không chút nương tay, chỉ về phía sau: “Lùi lại! Xa thêm chút nữa! Đúng rồi, từ nay trở đi, phải giữ khoảng cách này.”
Hắc Cẩu kêu lên hai tiếng, ngoan ngoãn lùi lại, đứng cách cô khoảng trăm mét.
Liên Họa trồi lên khỏi mặt đất, phát hiện những cây xung quanh cũng đã tiến lại gần hơn so với tối hôm trước, giống hệt như đám cây trong công viên.
Cô chẳng để tâm lắm, phủi lá rồi tiếp tục lên đường.
Ở một nơi khác, khi trời vừa hửng sáng, Úc Chập tỉnh dậy, tay anh đυ.ng phải một con rắn mềm oặt, anh giật mình, ngay lập tức làm đất dưới chân rung lên nuốt chửng con rắn.
Phát hiện mình vẫn còn sống và không bị thương chút nào, anh ngơ ngác trong một lúc lâu.
Người mà anh gặp tối qua giống như một ảo giác. Rốt cuộc, có người thật sự xuất hiện hay không? Sao không có chút máu nào trên đất, lẽ ra anh đã đâm trúng người đó mới đúng.
Liên Họa không nghĩ tới chuyện Úc Chập không nhìn thấy mình. Cô bực bội ném chiếc gai lại chỗ anh, sau đó quay người bỏ đi.
Ánh sáng sao? Ánh sáng gì chứ? Tất cả chỉ là ảo giác thôi. Người đàn ông này chỉ là dị năng Hệ thổ, không đáng để mất thời gian của cô.
Cô vừa rời đi, Hắc Cẩu đã tìm về, mang theo một con rắn đã chết, đặt bên cạnh Úc Chập như thể là thức ăn dành cho anh. Nó dùng mũi hích hích, thấy Úc Chập vẫn chưa tỉnh, Hắc Cẩu sủa hai tiếng, rồi dùng móng vỗ nhẹ lên mặt anh.
Úc Chập vừa mới hôn mê, chưa thể tỉnh lại ngay, hoàn toàn không có phản ứng.
Ngửi thấy tàn dư mùi hương của Liên Họa trong không khí, Hắc Cẩu nhận ra cô đã đi mất. Nó lưỡng lự, nhìn Úc Chập, rồi nhìn về phía Liên Họa vừa rời đi. Nó kéo Úc Chập vào một chỗ an toàn hơn, sau khi chắc chắn anh không sao, Hắc Cẩu liền đuổi theo Liên Họa.
Liên Họa vừa đi vừa bực bội, dù đã quan sát loài người nhiều năm nhưng hành vi của họ vẫn quá khó hiểu. Lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với loài người đã kết thúc trong thất bại.
Cô không tức vì bị Úc Chập tấn công, cũng không tức vì không tìm ra nguồn sáng, mà là cảm giác thất vọng.
Khi còn là một cây sen đá, hễ người nào nhìn thấy cô, dù không thích lắm, cũng sẽ không ghét bỏ. Đa số đều sẽ khen ngợi cô đẹp đẽ, lá cây tươi tốt, dáng vẻ hoàn mỹ.
Nhưng giờ, sau khi hóa thành người, cô lại bị con người đối xử lạnh nhạt như vậy.
Quả thật, giao tiếp với loài người quá khó. Con đường mà cô phải đi vẫn còn rất dài.
Đi được một đoạn, Liên Họa biến trở lại thành hình thái thực vật, rồi vùi mình vào đất, bắt đầu tu luyện.
Khi Liên Họa tu luyện, tất cả thực vật và thậm chí là động vật xung quanh đều được hưởng lợi. Thực vật sẽ vô thức tiến lại gần, không ngờ động vật cũng bị hấp dẫn.
Sáng hôm sau, khi Liên Họa chuẩn bị trồi lên khỏi mặt đất, cô phát hiện có một lớp gì đó mềm mại và lông lá phủ trên bề mặt.
Cô tò mò dùng dây leo chọc vào lớp đó, ngay lập tức nghe thấy tiếng "gâu" vang lên.
Hắc Cẩu hét lớn, nhảy bật ba thước.
Liên Họa bị dọa suýt gãy cả dây leo, lúc này mới nhận ra Hắc Cẩu đang nằm ngay trên đầu mình.
Hắc Cẩu lùi lại vài bước, đôi mắt long lanh nhìn cô với vẻ tội nghiệp, dường như nó đã bám chặt lấy cô rồi.
Hắc Cẩu kêu lên hai tiếng, ngoan ngoãn lùi lại, đứng cách cô khoảng trăm mét.
Liên Họa trồi lên khỏi mặt đất, phát hiện những cây xung quanh cũng đã tiến lại gần hơn so với tối hôm trước, giống hệt như đám cây trong công viên.
Cô chẳng để tâm lắm, phủi lá rồi tiếp tục lên đường.
Ở một nơi khác, khi trời vừa hửng sáng, Úc Chập tỉnh dậy, tay anh đυ.ng phải một con rắn mềm oặt, anh giật mình, ngay lập tức làm đất dưới chân rung lên nuốt chửng con rắn.
Phát hiện mình vẫn còn sống và không bị thương chút nào, anh ngơ ngác trong một lúc lâu.
Người mà anh gặp tối qua giống như một ảo giác. Rốt cuộc, có người thật sự xuất hiện hay không? Sao không có chút máu nào trên đất, lẽ ra anh đã đâm trúng người đó mới đúng.
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
