TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 54
Chương 54

Đêm hôm đó, vì khoảng cách giữa các cây, Đỗ Dẫn Tuế không đợi được gói cháo mốc do người tốt bụng cho. Nhưng may mắn thay, sau một đêm cố gắng, vào sáng sớm khi Giang Vu đỡ nàng dậy định đút nước, nàng cuối cùng lại nặn ra được hai chữ nữa.

Sở Tú Lan vừa tháo cùm chân khỏi cây, đến xem tình hình bên này, cúi người nhìn chằm chằm: “Đỗ cô nương… nàng vừa nói chuyện phải không?”

“Phải rồi…” Giang Vu có chút mơ hồ.

“Nàng nói gì? Ta hình như không nghe rõ.” Sở Tú Lan xoa xoa tai.

“Đừng vứt…” Giang Vu ngây ngô nói.

“À, chính là cái này, thì ra ta nghe rõ rồi. Nhưng, đừng vứt là ý gì?” Sở Tú Lan vừa hỏi, lại cúi người xuống, còn hơi cau mày đưa tay ra: “Nàng ấy có phải mặt hơi đỏ không, trán hình như cũng hơi nóng?”

---

Một người vừa nãy còn nằm yên bình, chỉ cần đỡ dậy một chút, nước còn chưa uống được một ngụm, đã phát sốt rồi sao?

Giang Vu dùng mu bàn tay chạm vào trán Đỗ Dẫn Tuế, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, trầm mặc.

Đừng nói Giang Vu thấy bất ngờ, ngay cả bản thân Đỗ Dẫn Tuế cũng thấy… lạ thường.

Rõ ràng cơn đau buổi tối đã giảm bớt hơn so với đêm ở Tam Kiều dịch trạm, sao sáng nay vừa nặn ra hai chữ, cả người đã nóng bừng lên thế này…

Sở Tú Lan lại hỏi Giang Vu vài câu, đoán rằng có lẽ là do đêm qua gió lớn thổi trúng. Nhưng Giang Vu cẩn thận mở những miếng vải quấn quanh chân và tay Đỗ Dẫn Tuế ra xem, cảm thấy có khả năng hơn là do vết thương bị viêm nhiễm.

Giang Vu một lần nữa gạt bỏ sĩ diện đi tìm Đàm Vọng xin thuốc, kết quả đúng như nàng dự đoán là không thu được gì.

Cứ chậm trễ như vậy, đội ngũ đã tập hợp gần xong, dù Giang Vu có mặt dày muốn tìm cô nương nhà họ Vệ kia, lúc này cũng đã lỡ mất thời cơ.

Thế là: “nhạc nền” con đường lưu đày bên tai Đỗ Dẫn Tuế hôm nay liền từ mã xỉ hiện, nhục đậu khấu, địa cẩm thảo, ngũ vị tử… biến thành thanh hao, sài hồ, đạm trúc diệp, bồ công anh, kim ngân hoa, chi tử…

Nói thế nào nhỉ, lý thuyết thì uyên thâm, song thực tiễn chẳng ra gì.

Đại hoa viên bồ công anh cao nửa núi, hẹn gặp lại.

Sài hồ cách năm mươi thước, tạm biệt.

Cả buổi sáng chỉ đi ngang qua, chẳng lấy được thứ gì cả.

Đỗ Dẫn Tuế nằm trên xe nghe Đường Tăng niệm kinh Phật đã bỏ lỡ, cười khổ chỉ thấy mình như bị nhét vào thể tổng hòa của nồi chiên không dầu và lò vi sóng, bên ngoài bị mặt trời nướng, bên trong bị dòng máu nóng hổi đốt cháy, e rằng chẳng mấy chốc nữa là có thể ngửi thấy mùi thịt thơm rồi…

Thời tiết hôm nay, hẳn là rất đẹp vậy.

Thôi đừng dùng thanh hao hay sài hồ gì nữa, cứ thế mà tẩm ướp thì là đi thôi.

Dẫn Tuế không tài nào hiểu nổi, thể chất của mình ngay cả kịch độc đoạt mạng của Cẩm Quốc còn có thể khắc chế, cớ sao lại gục ngã trước một trận sốt nhỏ.

Chẳng lẽ nào... chẳng lẽ nào là vì tối qua ta đã quá tập trung dồn sức chỉ để nói thêm được hai chữ?

Không thể nào!

Khứu giác được tăng cường vẫn vô chừng, chợt đến rồi chợt biến mất, tựa như những ngọn núi Bồ Công Anh dần xa và sài hồ chưa từng thấy mặt... Thật lòng mà nói, nếu nhắc đến các loại mùi vị của động thực vật biến dị trong mạt thế, Dẫn Tuế có thể kể vanh vách. Nhưng những mùi vị của các loài thực vật bình thường đã bị nuốt chửng mà biến mất sau mạt thế, những thứ ngoài sinh hoạt hằng ngày, Dẫn Tuế thực sự không nhớ được bao nhiêu. Ai mà ngờ được sau bảy năm sống lay lắt ở mạt thế lại còn có cảnh một sớm xuyên không chứ, nếu biết sớm hơn, nàng dù thế nào cũng phải tìm chút thảo dược mà ngửi, rồi ghi danh một lớp Đông y để học hỏi thêm.

1

0

3 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.