0 chữ
Chương 1
Chương 1
Tam Kiều Dịch là trạm dịch thứ hai của Đại Chiêu quốc, tính từ kinh đô chạy thẳng về phương bắc.
Vì phía nam có Đào Viên Dịch phồn hoa gần kề kinh thành, phía bắc lại có Cam Tuyền Dịch là trạm dịch lớn, cơ ngơi khang trang hơn, nên khách qua đường ở Tam Kiều Dịch tuy đông đúc, nhưng người dừng chân nghỉ trọ lại chẳng có mấy người.
Bà Điền đến Tam Kiều Dịch làm công việc bếp núc đã hơn nửa tháng, tính ra chỉ đón tiếp được năm tốp khách dừng chân, mà đều là những thương buôn nhỏ lẻ. Còn những đoàn xe ngựa ồn ào đi ngang qua, phần lớn thậm chí còn chẳng dừng lại dùng bữa.
Thảo nào ngày đầu đến đây, trạm thừa đã giục bà xay sẵn ngũ cốc thô, phơi thật nhiều rau khô. Xem ra, nơi này quả đúng là một trạm dịch nghèo xơ xác.
Nay đã bước sang tháng chín, tiết thu đã đậm, trời cũng chóng tối hơn.
Vầng thái dương dần ngả về tây, ánh hoàng hôn dịu dàng khẽ lướt qua những dây đậu đỗ treo dày đặc như tấm rèm cửa dưới hành lang phía sau trạm Tam Kiều Dịch, rồi lại nhẹ nhàng phủ lên những lát củ cải phơi khô xếp ngay ngắn trên những chiếc nia tre lớn nhỏ trong sân.
Bà Điền tranh thủ chút ánh sáng cuối ngày, nhanh chân ra khỏi bếp, thoăn thoắt thu dọn những chiếc nia tre.
Bà cứ ngỡ công việc hôm nay chỉ có việc thu dọn rau củ rồi nấu bữa cơm đạm bạc cho các "ông lớn" trong trạm là xong, nào ngờ còn chưa kịp thu dọn hết một hàng nia tre, đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập tiến lại gần.
Không, không phải tiến lại gần, mà là đã đến rồi.
Một tiếng "Ầm" vang lên chấn động, cánh cổng sau của trạm dịch đang khép hờ bị đâm toang, bà Điền giật bắn mình, kinh hãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy nửa thân con ngựa đã xông thẳng vào sân.
Con ngựa thở hổn hển, bị dây cương ghìm lại một cách muộn màng, theo quán tính cúi đầu đâm sầm vào những chiếc nia tre mà bà Điền còn chưa kịp thu dọn.
Tuy nói Tam Kiều Dịch có vị trí không thuận lợi, chẳng có bao nhiêu thu nhập, đến cả tường đất nứt nẻ, gỗ cửa mục nát cũng chẳng có tiền tu sửa, nhưng dù sao nơi này cũng mang danh "quan phủ", sao lại có thể ngang nhiên xông vào như vậy?
"Củ cải của tôi ơi! Con ngựa này..." Bà Điền vỗ đùi, vừa tức giận vừa cuống quýt, nhưng lại không dám trách con ngựa sao không đi vào chuồng ở cổng bên.
Con ngựa dường như đã bớt hung hăng, chậm rãi bước vào, kéo theo chiếc xe phía sau tiến vào sân. Trên giá đỡ của xe, hai người đàn ông, mỗi người một bên, ngồi vững vàng, đều mặc áo nha dịch vải thô màu đen. Tuy chỉ là "quan" không có phẩm hàm, nhưng đối với những người dân quê ít hiểu biết như bà Điền mà nói, họ đã là những bậc đáng kính, cần phải cư xử cho cẩn trọng.
Vì phía nam có Đào Viên Dịch phồn hoa gần kề kinh thành, phía bắc lại có Cam Tuyền Dịch là trạm dịch lớn, cơ ngơi khang trang hơn, nên khách qua đường ở Tam Kiều Dịch tuy đông đúc, nhưng người dừng chân nghỉ trọ lại chẳng có mấy người.
Bà Điền đến Tam Kiều Dịch làm công việc bếp núc đã hơn nửa tháng, tính ra chỉ đón tiếp được năm tốp khách dừng chân, mà đều là những thương buôn nhỏ lẻ. Còn những đoàn xe ngựa ồn ào đi ngang qua, phần lớn thậm chí còn chẳng dừng lại dùng bữa.
Thảo nào ngày đầu đến đây, trạm thừa đã giục bà xay sẵn ngũ cốc thô, phơi thật nhiều rau khô. Xem ra, nơi này quả đúng là một trạm dịch nghèo xơ xác.
Nay đã bước sang tháng chín, tiết thu đã đậm, trời cũng chóng tối hơn.
Bà Điền tranh thủ chút ánh sáng cuối ngày, nhanh chân ra khỏi bếp, thoăn thoắt thu dọn những chiếc nia tre.
Bà cứ ngỡ công việc hôm nay chỉ có việc thu dọn rau củ rồi nấu bữa cơm đạm bạc cho các "ông lớn" trong trạm là xong, nào ngờ còn chưa kịp thu dọn hết một hàng nia tre, đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập tiến lại gần.
Không, không phải tiến lại gần, mà là đã đến rồi.
Một tiếng "Ầm" vang lên chấn động, cánh cổng sau của trạm dịch đang khép hờ bị đâm toang, bà Điền giật bắn mình, kinh hãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy nửa thân con ngựa đã xông thẳng vào sân.
Tuy nói Tam Kiều Dịch có vị trí không thuận lợi, chẳng có bao nhiêu thu nhập, đến cả tường đất nứt nẻ, gỗ cửa mục nát cũng chẳng có tiền tu sửa, nhưng dù sao nơi này cũng mang danh "quan phủ", sao lại có thể ngang nhiên xông vào như vậy?
"Củ cải của tôi ơi! Con ngựa này..." Bà Điền vỗ đùi, vừa tức giận vừa cuống quýt, nhưng lại không dám trách con ngựa sao không đi vào chuồng ở cổng bên.
Con ngựa dường như đã bớt hung hăng, chậm rãi bước vào, kéo theo chiếc xe phía sau tiến vào sân. Trên giá đỡ của xe, hai người đàn ông, mỗi người một bên, ngồi vững vàng, đều mặc áo nha dịch vải thô màu đen. Tuy chỉ là "quan" không có phẩm hàm, nhưng đối với những người dân quê ít hiểu biết như bà Điền mà nói, họ đã là những bậc đáng kính, cần phải cư xử cho cẩn trọng.
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
