TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 11.3

Vân Tuyết Thanh lấy lại bình tĩnh, tạm thời không nhắc đến chuyện Thiên Quyền kiếm với Phó Vô Tuyên. Hắn biết, trước mắt quan trọng hơn vẫn là giải quyết vấn đề sáu tay Bồ Tát và tìm kiếm Đạt Ma kiếm. Vì vậy, hắn kể lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong giấc mơ.

Nghe xong, Phó Vô Tuyên trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt lóe lên suy tư sâu xa.

“Xem ra, con trai thôn trưởng rất có thể là một nhân vật mấu chốt trong chuyện này.”

Vân Tuyết Thanh gật đầu, tán đồng với suy đoán ấy.

“Trước hết cứ xuống núi đã.”

Chuyện xưa kể rằng Đạt Ma kiếm từng xuất hiện ở Mãng Tùng Sơn, mà Mãng Tùng Sơn lại gắn liền với Mãng Tùng Thôn. Nếu muốn tìm được manh mối về thanh kiếm này, có lẽ nơi bọn họ cần điều tra tiếp theo chính là ngôi làng dưới chân núi kia.

Phó Vô Tuyên nhếch môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Vậy thì đi thôi, xuống núi tìm con trai thôn trưởng ‘hỏi chuyện’ một chút.”

Ba người rời khỏi chùa, men theo con đường cũ để xuống núi.

Thế nhưng, con đường vốn quen thuộc này dường như đã thay đổi. Họ đi một hồi, rồi lại phát hiện mình quay trở về điểm xuất phát—quỷ đập tường.

Không ngoài dự đoán, trên núi có thứ gì đó không muốn để họ rời đi.

Không ngoài dự đoán, lại là tượng Bồ Tát Sáu Tay .

Nhìn bức tượng sừng sững giữa đường, không khí xung quanh dần trở nên ngột ngạt, hơi thở của quỷ dị tràn ngập trong không gian.

Phó Vô Tuyên nhướng mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười như có như không.

“Chặn đường không cho chúng ta xuống núi?”

Hắn đưa tay vuốt cằm, thong dong nói:

“Xem ra Đạt Ma kiếm rất có thể thực sự đang ở dưới thôn.”

Lý Ngọc Lâm nghe vậy, mặt mày lập tức nhăn lại.

“Không thể nào! Lần này lại phải mắc kẹt bao lâu nữa đây?!”

Hắn bị băng vải nam đánh cho mặt mũi bầm dập, cả khuôn mặt sưng vù đau đớn, chỉ muốn nhanh chóng xuống núi tìm thầy thuốc. Nếu còn bị kẹt ở đây lâu thêm chút nữa, nói không chừng hắn sẽ bị thương đến mức không nhận ra nổi chính mình.

Càng nghĩ càng thấy bi thương, hắn liền quay sang nhìn Phó Vô Tuyên bằng ánh mắt đầy oán trách.

Đều tại ngươi!

Thế nhưng, khi thấy Phó Vô Tuyên liếc qua, hắn liền lập tức dời mắt đi chỗ khác, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hắn ho khan một tiếng, xoay qua nhìn Vân Tuyết Thanh, cẩn thận hỏi:

“Ca, lần này ngươi có thể dùng cách gì đó mang hai người bọn ta bay qua luôn không?”

"Bay qua?"

Phó Vô Tuyên thoáng sửng sốt, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Nhưng ngay sau đó, hắn cười nhạt, lắc đầu nói:

“Chỉ là một trò vặt của quỷ dị mà thôi, không cần lo lắng.”

Nói xong, hắn giơ tay lên, chậm rãi niệm một câu thần dụ.

“Thần dụ – Phá Chướng.”

13

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.