0 chữ
Chương 1031
Chương 1021: Coi như đang phát triển rực rỡ!
Lời này vừa dứt, đám người xung quanh xôn xao nói:
"Tôi chỉ cần hai triệu quỷ tinh thôi!"
"Tôi thu rẻ, ba triệu, đảm bảo đưa cậu tới!"
Đám người này bàn tán sôi nổi, hét giá ngày càng điên rồ...
Rõ ràng, họ căn bản không định dựa vào tin tức để kiếm tài nguyên linh dị.
Khi Bạch Uyên tùy ý lấy ra một vạn quỷ tinh, ý kiến của đám người này đã thống nhất: diệt Bạch Uyên trước, cho quỷ tinh rớt ra đã rồi tính...
Còn những chuyện khác, lát tính sau...
"Đúng là không vào tai gì hết..."
Bạch Uyên lắc đầu, mắt lộ vẻ bất lực.
Chẳng lẽ hắn chỉ muốn hỏi một chút thông tin cũng khó thế sao? Đám người này rõ ràng đã quen với việc cướp tài nguyên bằng cách tàn sát...
Giây tiếp theo, một cái đầu quỷ khổng lồ do sương trắng tụ lại tức khắc xuất hiện sau lưng Bạch Uyên, lao đến nuốt chửng hắn! Rõ ràng có kẻ ra tay trước!
Bạch Uyên không hề hoảng hốt.
Cánh xương sau lưng tức khắc xuất hiện, đồng thời khẽ rung lên.
Trong tích tắc, hắn đã biến mất tại chỗ, đầu quỷ đương nhiên đập vào khoảng không...
Ầm! Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một quỷ linh nhân tức khắc bị Bạch Uyên nện chết, đồng thời nhờ sức mạnh âm quỷ áp chế thân thể bất tử của hắn ta, khiến hắn ta chết không kịp ngáp...
Cảnh này khiến sắc mặt đám người tức khắc kinh ngạc.
"Ngũ chú?!"
"Hắn là Ngũ chú!!"
Mắt họ cuối cùng cũng dâng lên chút sợ hãi.
Dù Ngũ Triều quốc có không ít quỷ linh nhân Ngũ chú, nhưng dù sao họ cũng là cường giả đỉnh cao nơi này, không phải lúc nào cũng gặp được...
Trong số mười hai kẻ có mặt, kẻ mạnh nhất cũng chỉ Tứ chú đỉnh phong thôi...
Đám người liếc nhau, rồi nhanh chóng tản ra như ong vỡ tổ, bắt đầu điên cuồng chạy trốn...
Dù họ tham lam, nhưng không phải kẻ ngốc.
Chênh lệch thực lực tuyệt đối này khiến họ biết rằng giành lấy đồ vật linh dị trên người hắn không dễ thế...
"Giờ mới biết chạy à?"
Bạch Uyên khẽ cười, rồi tay nắm không trung, chuỳ đầu người tức khắc xuất hiện trong tay hắn.
"Hì hì..."
"Hê hê..."
Hai đầu quỷ trên đó cười quỷ dị, dường như biết mình sắp bắt đầu được tàn sát...
Bạch Uyên siết chặt chuỳ đầu người, cánh xương sau lưng khẽ rung, rồi tức khắc hóa thành luồng sáng...
Chưa đầy chớp mắt, một quỷ linh nhân mới nhập môn Tứ chú đã bị đuổi kịp.
"Chết!"
Bạch Uyên bạo lực nện chuỳ đầu người, tức khắc đập nát thân thể đối phương, quỷ hấp linh thì cười ruồi một cái rồi nuốt chửng toàn bộ quỷ linh lực của đối phương một cách bạo lực vô cùng!
Quỷ hấp linh là quỷ dữ Ngũ chú, hút khô một quỷ linh nhân mới nhập môn Tứ chú, hoàn toàn không vấn đề.
Dù sao, giữa hai bên tồn tại khác biệt về chất...
Bạch Uyên thản nhiên thu hết chiến lợi phẩm, rồi bắt đầu truy sát người kế tiếp...
Chỉ vài phút ngắn ngủi, mười một kẻ đều bị hắn vô tình nện chết! Còn người cuối cùng còn sót lại, lúc này mặt đầy kinh sợ, thậm chí quả quyết quỳ xuống, không ngừng dập đầu, bắt đầu cầu xin tha mạng.
Bạch Uyên khoanh tay, mặt mày tươi cười:
"Vừa nãy anh nói hay lắm mà?"
Kẻ trước mắt hắn chính là kẻ đã nhận một vạn quỷ tinh của hắn, nhưng không đưa thông tin cho hắn.
"Anh lớn, em sai, là do em đã sai quá sai, em trả quỷ tinh lại cho anh đây, em thề em không lấy một viên nào. Em có thể dâng hết cho anh tài nguyên linh dị trên người em!"
Người đàn ông vừa dập đầu vừa nói, quả quyết trả lại một vạn quỷ tinh của Bạch Uyên.
Thậm chí hắn ta còn đưa hết đồ của mình, không để lại một món trang bị linh dị nào.
"Ha?"
Bạch Uyên nhướng mày, mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Sợ chết đến thế sao?
Lúc này, hắn không nghĩ nhiều nữa, nói:
"Trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi!"
Người đàn ông mặt đầy vẻ do dự, lẩm bẩm:
"Anh lớn, em không trả lời được..."
Ầm!
Bạch Uyên tức khắc đấm nát đầu hắn ta.
Một lúc sau, người đàn ông mọc lại đầu, hồi phục thương thế trên người, nhưng sắc mặt tái nhợt, rõ ràng tiêu hao quá lớn.
Bạch Uyên mặt mày thản nhiên, nói:
"Tôi không phải người kiên nhẫn đâu..."
"..."
Người đàn ông cắn răng, nói:
"Em không thể nói cho anh biết, nhưng có thể đích thân dẫn anh đến nơi tập trung của loài người!"
"Hử?"
Bạch Uyên hơi sững sờ, rồi phản ứng kịp, nói:
"Sợ tôi diệt khẩu à?"
Người đàn ông gật đầu thừa nhận, nói:
"Nếu em nói cho anh biết tin tức, vậy em chắc chắn chết không nghi ngờ gì!"
"Tôi có thể hứa không gϊếŧ anh!"
Người đàn ông không nói gì, mắt lộ vẻ cười nhạt.
Rõ ràng, ở nơi này, lòng tin là thứ giả tạo nhất...
Bạch Uyên sờ cằm, suy nghĩ một lát, cười nói:
"Thôi được, vậy làm phiền anh dẫn đường."
Nghe vậy, người đàn ông tức khắc thở phào nhẹ nhõm, rồi bay thẳng lên trời, lao về phía xa.
Bạch Uyên thấy thế, ung dung theo sau.
Với thực lực của hắn, dù không dùng cánh xương cũng không sợ bị đi lạc.
Nửa ngày sau, hai người một đường hướng đông, thuận lợi rời khỏi rừng.
Bạch Uyên nhướng mày, tùy ý hỏi:
"Diện tích hòn đảo này của các người lớn thế à?"
Nếu không nhờ mắt quỷ, hắn thật sự không thấy cuối hòn đảo...
Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh nói:
"Đương nhiên. Ở thời đại trước, nơi này còn được gọi là lục địa nhỏ, nào có thể dùng từ đảo để so sánh."
"Thế sao..."
Bạch Uyên gật đầu, nói:
"Thế thì lớn thật..."
Tâm niệm hắn khẽ động, rồi nói:
"Tổng dân số của các người trước đây là bao nhiêu?"
Người đàn ông nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, nói:
"Anh muốn hỏi giờ chúng em còn bao nhiêu người sống sót phải không?"
Bạch Uyên không ngờ đối phương phản ứng khá nhanh, cũng không giấu giếm, gật đầu thừa nhận.
Người đàn ông nghe vậy, suy nghĩ một lát, nói:
"Không có số liệu thống kê cụ thể, nhưng ước tính dè dặt là có hơn triệu. Tình hình Ngũ Triều quốc của chúng em hiện tại vẫn coi như đang phát triển rực rỡ!"
"..."
Bạch Uyên cười ngơ ngác.
Dù hắn không rõ quy mô Ngũ Triều quốc trước đây, nhưng trong ấn tượng ít nhất cũng có hơn một trăm triệu dân.
Giờ vậy mà chỉ còn triệu người? Chết đến chín mươi chín phần trăm dân số, còn phát triển rực rỡ cái nỗi gì...
"À đúng rồi, Ngũ Triều quốc các người giờ còn Bộ Linh dị không?"
"Cơ bản là tan rã hết."
Người đàn ông lắc đầu, nói:
"Thời buổi này, ai dám tin lời người khác? Tất cả các tổ chức loài người chẳng bao lâu là tự tan rã..."
"Vậy anh còn bảo có nơi tập trung của loài người?"
Ánh mắt Bạch Uyên khẽ động, mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Người đàn ông sắc mặt chấn động tức khắc, vội giải thích:
"Có chứ, dù chúng em không thể liên minh lại, nhưng vẫn có cường giả mở ra một vùng an toàn, chủ yếu để chúng em giao dịch tài nguyên linh dị với nhau."
"Vậy nơi anh định đưa tôi đến?"
"Là một nơi tập trung của loài người tên là Quỷ Hoả sơn."
Người đàn ông nói:
"Đó là do một cường giả Ngũ chú thành lập. Quỷ linh nhân lui tới không ít, coi như là một nơi tập trung khá sầm uất."
"Ừm..."
Bạch Uyên gật đầu, đột nhiên nói:
"Nơi tập trung thì không cho phép tàn sát lẫn nhau phải không?"
"Tôi chỉ cần hai triệu quỷ tinh thôi!"
"Tôi thu rẻ, ba triệu, đảm bảo đưa cậu tới!"
Đám người này bàn tán sôi nổi, hét giá ngày càng điên rồ...
Rõ ràng, họ căn bản không định dựa vào tin tức để kiếm tài nguyên linh dị.
Khi Bạch Uyên tùy ý lấy ra một vạn quỷ tinh, ý kiến của đám người này đã thống nhất: diệt Bạch Uyên trước, cho quỷ tinh rớt ra đã rồi tính...
Còn những chuyện khác, lát tính sau...
"Đúng là không vào tai gì hết..."
Bạch Uyên lắc đầu, mắt lộ vẻ bất lực.
Chẳng lẽ hắn chỉ muốn hỏi một chút thông tin cũng khó thế sao? Đám người này rõ ràng đã quen với việc cướp tài nguyên bằng cách tàn sát...
Giây tiếp theo, một cái đầu quỷ khổng lồ do sương trắng tụ lại tức khắc xuất hiện sau lưng Bạch Uyên, lao đến nuốt chửng hắn! Rõ ràng có kẻ ra tay trước!
Cánh xương sau lưng tức khắc xuất hiện, đồng thời khẽ rung lên.
Trong tích tắc, hắn đã biến mất tại chỗ, đầu quỷ đương nhiên đập vào khoảng không...
Ầm! Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một quỷ linh nhân tức khắc bị Bạch Uyên nện chết, đồng thời nhờ sức mạnh âm quỷ áp chế thân thể bất tử của hắn ta, khiến hắn ta chết không kịp ngáp...
Cảnh này khiến sắc mặt đám người tức khắc kinh ngạc.
"Ngũ chú?!"
"Hắn là Ngũ chú!!"
Mắt họ cuối cùng cũng dâng lên chút sợ hãi.
Dù Ngũ Triều quốc có không ít quỷ linh nhân Ngũ chú, nhưng dù sao họ cũng là cường giả đỉnh cao nơi này, không phải lúc nào cũng gặp được...
Trong số mười hai kẻ có mặt, kẻ mạnh nhất cũng chỉ Tứ chú đỉnh phong thôi...
Đám người liếc nhau, rồi nhanh chóng tản ra như ong vỡ tổ, bắt đầu điên cuồng chạy trốn...
Chênh lệch thực lực tuyệt đối này khiến họ biết rằng giành lấy đồ vật linh dị trên người hắn không dễ thế...
"Giờ mới biết chạy à?"
Bạch Uyên khẽ cười, rồi tay nắm không trung, chuỳ đầu người tức khắc xuất hiện trong tay hắn.
"Hì hì..."
"Hê hê..."
Hai đầu quỷ trên đó cười quỷ dị, dường như biết mình sắp bắt đầu được tàn sát...
Bạch Uyên siết chặt chuỳ đầu người, cánh xương sau lưng khẽ rung, rồi tức khắc hóa thành luồng sáng...
Chưa đầy chớp mắt, một quỷ linh nhân mới nhập môn Tứ chú đã bị đuổi kịp.
"Chết!"
Bạch Uyên bạo lực nện chuỳ đầu người, tức khắc đập nát thân thể đối phương, quỷ hấp linh thì cười ruồi một cái rồi nuốt chửng toàn bộ quỷ linh lực của đối phương một cách bạo lực vô cùng!
Dù sao, giữa hai bên tồn tại khác biệt về chất...
Bạch Uyên thản nhiên thu hết chiến lợi phẩm, rồi bắt đầu truy sát người kế tiếp...
Chỉ vài phút ngắn ngủi, mười một kẻ đều bị hắn vô tình nện chết! Còn người cuối cùng còn sót lại, lúc này mặt đầy kinh sợ, thậm chí quả quyết quỳ xuống, không ngừng dập đầu, bắt đầu cầu xin tha mạng.
Bạch Uyên khoanh tay, mặt mày tươi cười:
"Vừa nãy anh nói hay lắm mà?"
Kẻ trước mắt hắn chính là kẻ đã nhận một vạn quỷ tinh của hắn, nhưng không đưa thông tin cho hắn.
"Anh lớn, em sai, là do em đã sai quá sai, em trả quỷ tinh lại cho anh đây, em thề em không lấy một viên nào. Em có thể dâng hết cho anh tài nguyên linh dị trên người em!"
Người đàn ông vừa dập đầu vừa nói, quả quyết trả lại một vạn quỷ tinh của Bạch Uyên.
Thậm chí hắn ta còn đưa hết đồ của mình, không để lại một món trang bị linh dị nào.
"Ha?"
Bạch Uyên nhướng mày, mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Sợ chết đến thế sao?
Lúc này, hắn không nghĩ nhiều nữa, nói:
"Trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi!"
Người đàn ông mặt đầy vẻ do dự, lẩm bẩm:
"Anh lớn, em không trả lời được..."
Ầm!
Bạch Uyên tức khắc đấm nát đầu hắn ta.
Một lúc sau, người đàn ông mọc lại đầu, hồi phục thương thế trên người, nhưng sắc mặt tái nhợt, rõ ràng tiêu hao quá lớn.
Bạch Uyên mặt mày thản nhiên, nói:
"Tôi không phải người kiên nhẫn đâu..."
"..."
Người đàn ông cắn răng, nói:
"Em không thể nói cho anh biết, nhưng có thể đích thân dẫn anh đến nơi tập trung của loài người!"
"Hử?"
Bạch Uyên hơi sững sờ, rồi phản ứng kịp, nói:
"Sợ tôi diệt khẩu à?"
Người đàn ông gật đầu thừa nhận, nói:
"Nếu em nói cho anh biết tin tức, vậy em chắc chắn chết không nghi ngờ gì!"
"Tôi có thể hứa không gϊếŧ anh!"
Người đàn ông không nói gì, mắt lộ vẻ cười nhạt.
Rõ ràng, ở nơi này, lòng tin là thứ giả tạo nhất...
Bạch Uyên sờ cằm, suy nghĩ một lát, cười nói:
"Thôi được, vậy làm phiền anh dẫn đường."
Nghe vậy, người đàn ông tức khắc thở phào nhẹ nhõm, rồi bay thẳng lên trời, lao về phía xa.
Bạch Uyên thấy thế, ung dung theo sau.
Với thực lực của hắn, dù không dùng cánh xương cũng không sợ bị đi lạc.
Nửa ngày sau, hai người một đường hướng đông, thuận lợi rời khỏi rừng.
Bạch Uyên nhướng mày, tùy ý hỏi:
"Diện tích hòn đảo này của các người lớn thế à?"
Nếu không nhờ mắt quỷ, hắn thật sự không thấy cuối hòn đảo...
Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh nói:
"Đương nhiên. Ở thời đại trước, nơi này còn được gọi là lục địa nhỏ, nào có thể dùng từ đảo để so sánh."
"Thế sao..."
Bạch Uyên gật đầu, nói:
"Thế thì lớn thật..."
Tâm niệm hắn khẽ động, rồi nói:
"Tổng dân số của các người trước đây là bao nhiêu?"
Người đàn ông nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, nói:
"Anh muốn hỏi giờ chúng em còn bao nhiêu người sống sót phải không?"
Bạch Uyên không ngờ đối phương phản ứng khá nhanh, cũng không giấu giếm, gật đầu thừa nhận.
Người đàn ông nghe vậy, suy nghĩ một lát, nói:
"Không có số liệu thống kê cụ thể, nhưng ước tính dè dặt là có hơn triệu. Tình hình Ngũ Triều quốc của chúng em hiện tại vẫn coi như đang phát triển rực rỡ!"
"..."
Bạch Uyên cười ngơ ngác.
Dù hắn không rõ quy mô Ngũ Triều quốc trước đây, nhưng trong ấn tượng ít nhất cũng có hơn một trăm triệu dân.
Giờ vậy mà chỉ còn triệu người? Chết đến chín mươi chín phần trăm dân số, còn phát triển rực rỡ cái nỗi gì...
"À đúng rồi, Ngũ Triều quốc các người giờ còn Bộ Linh dị không?"
"Cơ bản là tan rã hết."
Người đàn ông lắc đầu, nói:
"Thời buổi này, ai dám tin lời người khác? Tất cả các tổ chức loài người chẳng bao lâu là tự tan rã..."
"Vậy anh còn bảo có nơi tập trung của loài người?"
Ánh mắt Bạch Uyên khẽ động, mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Người đàn ông sắc mặt chấn động tức khắc, vội giải thích:
"Có chứ, dù chúng em không thể liên minh lại, nhưng vẫn có cường giả mở ra một vùng an toàn, chủ yếu để chúng em giao dịch tài nguyên linh dị với nhau."
"Vậy nơi anh định đưa tôi đến?"
"Là một nơi tập trung của loài người tên là Quỷ Hoả sơn."
Người đàn ông nói:
"Đó là do một cường giả Ngũ chú thành lập. Quỷ linh nhân lui tới không ít, coi như là một nơi tập trung khá sầm uất."
"Ừm..."
Bạch Uyên gật đầu, đột nhiên nói:
"Nơi tập trung thì không cho phép tàn sát lẫn nhau phải không?"
11
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
