0 chữ
Chương 1029
Chương 1019: Quốc gia của tội lỗi!
"..."
Bạch Uyên lặng lẽ nghe thiếu phụ kể chuyện, dù chưa tận mắt chứng kiến, hình ảnh đã hiện lên trong đầu.
Còn đối phương, là người trực tiếp trải qua, vậy mà trông rất bình thản...
Hắn nhướng mày, nói:
"Bộ Linh dị bên các người không quản hả?"
Nghe vậy, mặt thiếu phụ lộ vẻ mỉa mai, nói:
"Họ chính là những kẻ cướp bóc có tổ chức nhất, chính quan là cướp thì sống chết mặc bay thôi."
"..."
Bạch Uyên hoàn toàn im lặng, nếu thật thế, người bình thường quả thực hết cứu...
Thiếu phụ bình tĩnh nói tiếp:
"Vì lượng lớn quỷ tinh xuất hiện, nồng độ quỷ linh lực trên toàn đảo tăng vọt, kéo theo đó, là vô số quỷ dữ."
"Lúc đó, người gϊếŧ người, quỷ dữ cũng gϊếŧ người. Ngũ Triều quốc hóa thành địa ngục trần gian..."
"Giờ đã một năm rưỡi trôi qua, dân số cả nước giảm ít nhất chín mươi phần trăm, nhưng những người còn lại không những không tỉnh ngộ, ngược lại càng gϊếŧ chóc dữ dội hơn!"
"..."
Bạch Uyên gật đầu, cuối cùng hiểu vì sao đám người kia lúc nãy lại hung hãn thế...
Dù sao, những kẻ còn sống giờ đây toàn là kẻ máu mặt, tuyệt đối không có ai là dạng vừa...
"Xem ra lúc nãy họ ra tay với tôi, là vì tưởng tôi muốn gϊếŧ họ, nên mới ra tay trước?"
"Chứ sao nữa?"
Thiếu phụ nhàn nhạt nói:
"Nơi này, có kẻ nào không gϊếŧ người mà còn sống?"
"..."
Bạch Uyên tức khắc im lặng.
Ngũ Triều quốc này còn điên cuồng hơn hắn tưởng...
"Vậy nói thế, mọi biến cố bắt đầu quả thật là vì trận mưa quỷ tinh đó..."
Bạch Uyên sờ cằm, tự lẩm bẩm.
Chuyện này kỳ thực không trách người Ngũ Triều quốc tham lam, nếu xảy ra ở bất kỳ nơi nào có con người tụ tập, đều có thể gây ra cuộc tàn sát vô tận.
Khi gϊếŧ người bình thường có thể có được lượng lớn tài nguyên linh dị, ai còn mạo hiểm đi gϊếŧ quỷ dữ nữa? Chân lý "người vô tội ôm ngọc là có tội", ở đời nào cũng thông dụng...
Thiếu phụ lắc đầu, nói:
"Thà nói là do lòng tham của con người, hơn là do mưa quỷ tinh."
"Cũng đúng."
Bạch Uyên cười nói:
"Nhưng tôi rất tò mò, trận mưa quỷ tinh này rốt cuộc từ đâu đến?"
"Có thể là quỷ kế của một con quỷ mạnh, có thể là mỏ quỷ tinh lớn đột ngột phát nổ, cũng có thể chỉ là một trò chơi ông trời bày ra để đùa giỡn chúng tôi..."
Thiếu phụ bình tĩnh cười, nói:
"Nhưng, ai quan tâm nguyên nhân chứ?"
Bạch Uyên gật đầu, không xoáy sâu vào vấn đề này nữa, nói:
"Câu hỏi cuối cùng!"
"Tôi làm sao để rời khỏi đây?"
"Rời đi?"
Nụ cười trên mặt thiếu phụ càng tươi, nói:
"Người ở đây tàn sát lẫn nhau, môi trường sống khắc nghiệt thế, nhưng chưa từng có ai nói muốn rời đi. Anh biết vì sao không?"
"Vì… mấy người sợ nước?"
"..."
Thiếu phụ hơi sững sờ.
Sự khôi hài của anh là lí do người ta đốt lửa để thắp sáng tà giáo đó...
Lúc này, thiếu phụ lắc đầu, nói:
"Vì, không ai rời đi được!"
"Vì sao?"
Bạch Uyên nhíu mày, nói:
"Ngũ chú cũng không được?"
"Không được!"
Thiếu phụ chắc chắn nói:
"Ngũ Triều quốc chúng tôi tuy không có Lục chú, nhưng quỷ linh nhân Ngũ chú vẫn rất đông.
Những kẻ muốn rời đi không phải một hai người, nhưng kết cục đều chết trên biển..."
"Còn nguyên nhân rất đơn giản, đó là vùng biển bốn phía Ngũ Triều quốc chúng tôi phân bố một loại thiên tai linh dị!"
"Ừ? Thiên tai linh dị?"
Bạch Uyên hơi sững sờ, rồi tức khắc nhớ ra, giờ hắn đã nắm giữ lượng lớn kiến thức linh dị, nhất là sau khi Bộ Linh dị Đại Hạ hợp tác sâu sắc với nhà họ Vương.
Nhà họ Vương đã chủ động đưa ra phần lớn điển tịch linh dị của gia tộc, dùng để mở rộng kiến thức linh dị cho người Đại Hạ quốc.
Thiên tai linh dị cũng được ghi chép trong điển tịch của nhà họ Vương…
Không rõ nguyên nhân thiên tai linh dị hình thành, có thể do quỷ linh lực quá nồng đậm, cũng có thể là do một con quỷ mạnh sau khi chết hóa thành, nhưng dù thế nào, mỗi loại thiên tai linh dị đều là ác mộng của loài người.
Ngay cả quỷ linh nhân cấp cao cũng rất có khả năng ngã xuống trong đó...
"Thiên tai phân bố quanh Ngũ Triều quốc chúng tôi là một cơn bão đen!"
Thiếu phụ nói:
“Từ khi kỷ nguyên linh dị vừa bắt đầu, bão quỷ đã tồn tại. Điều này cũng khiến Ngũ Triều quốc chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài..."
"Không có tuyến đường an toàn nào sao?"
Bạch Uyên nhíu mày, không khỏi thấy khó nhằn, nếu thật thế, hiện tại nếu hắn muốn rời đi cũng không được.
Thiếu phụ lắc đầu, nói:
"Chắc không có đâu. Ít nhất tôi chưa từng nghe nói có ai rời đi được."
"..."
Bạch Uyên thở dài, rồi nói trong lòng:
"Quỷ ca, có cách nào không?"
"Phụ thuộc cơn bão đó lớn đến đâu..."
Mặt Quỷ nói:
"Nhưng quỷ linh nhân Ngũ chú còn không qua được, vậy chắc chắn không phải cơn bão nhỏ, nếu có một triệu quỷ tệ, ta có lẽ thử xem sao..."
"..."
Khóe miệng Bạch Uyên giật giật.
Giá ra sân của ngươi bây giờ đã cao như vậy à...
"Thằng nhãi nhà ngươi giờ mạnh rồi, diệt mười con quỷ dữ Ngũ chú đỉnh phong chẳng phải là có rồi sao?"
"..."
Bạch Uyên lắc đầu, nói:
"Tìm đâu ra nhiều quỷ dữ Ngũ chú đỉnh phong thế. Hơn nữa, có rủi ro đấy chứ..."
Hắn dù hồi phục đỉnh phong, thực lực cũng chỉ ngang quỷ linh nhân Ngũ chú hậu kỳ, nếu gặp tồn tại Ngũ chú đỉnh phong hoặc nguồn gốc quỷ dị của lãnh địa linh dị, khả năng cao chỉ có bỏ chạy tán loạn...
"Thôi, tính sau vậy."
Bạch Uyên cũng không quá sốt ruột, tự lẩm bẩm:
"Nhập gia tuỳ tục trước đã..."
Hắn giờ bị nhốt ở đây, nhưng không phải đường cùng.
Cùng lắm diệt thêm ít quỷ dữ Tứ chú tích lũy quỷ tệ cũng được...
Đúng lúc này, thiếu phụ mặt mày thản nhiên, nói:
"Tôi đã trả lời xong câu hỏi của anh, tôi đi được chưa?"
Bạch Uyên nhướng mày, nói:
"Cô sợ chết à?"
Thiếu phụ bình tĩnh nói:
"Anh nghĩ kẻ sống được đến giờ ở vùng đất tội lỗi này là kẻ sợ chết sao? Tôi chỉ không muốn chết thôi."
"Thế chẳng phải giống nhau à?"
Bạch Uyên cười, nói:
"Trước đó tôi nói rồi, nếu cô cung cấp cho tôi chút thông tin, tôi có thể xem xét để cô rời đi."
"Giờ, tôi đã xem xét xong, cô không đi được!"
Nếu là quỷ linh nhân bình thường, hắn không ngại thả đối phương, nhưng thiếu phụ này không phải dạng vừa đâu.
Khi kể lại chuyện quá khứ của Ngũ Triều quốc, thiếu phụ không có chút biến động cảm xúc nào, thậm chí còn hơi phấn khích, có lẽ không phải do tâm lý vững vàng, mà vì thiếu phụ là một trong những kẻ điên cuồng tàn sát...
Với kẻ máu lạnh như thế, Bạch Uyên đương nhiên không dám thả đi, nếu không e là sau này sẽ phải đối mặt với vô số kẻ truy sát...
"..."
Lúc này, thiếu phụ nghe lời nói vô sỉ của Bạch Uyên, không ngạc nhiên.
Ngược lại, thiếu phụ cười nói:
"Để nói được những lời này, anh thật sự không phải người sinh ra và lớn lên ở đây à?"
Bạch Uyên hai tay dang ra, tùy ý nói:
"Cô nghĩ sao?"
Thiếu phụ thở dài, nói:
"Xem ra kẻ ác không chỉ có ở mỗi Ngũ Triều quốc..."
Dứt lời, mặt thiếu phụ lộ vẻ hung tợn, tức khắc quỷ linh lực trong người rung chuyển, hóa thành một vụ nổ linh dị khủng khϊếp!
"Ừ?"
Bạch Uyên hơi sững sờ, không ngờ đối phương lại quả quyết tự bạo đến thế, nhưng kinh qua trăm trận, cơ chế phản ứng của hắn đã như là bản năng.
Hắn tức khắc vỗ cánh xương sau lưng, tạo khoảng cách, dù thế, hắn cũng bị .vụ nổ này hất tung.
Lớp thịt nát dính trên người thiếu phụ bám vào hắn, khiến hắn trông khá chật vật nhưng Bạch Uyên không hề bận tâm.
Hắn nhanh chóng rũ bỏ lớp thịt nát dính trên người, đồng thời dùng quỷ linh lực hồi phục thương thế.
"Người ở đây, hơi thú vị..."
Mặt Bạch Uyên không chút tức giận, ngược lại còn hơi phấn khích, tự lẩm bẩm:
"Quốc gia của tội lỗi sao, ta thật lòng không muốn rời bỏ nơi này nha…"
Bạch Uyên lặng lẽ nghe thiếu phụ kể chuyện, dù chưa tận mắt chứng kiến, hình ảnh đã hiện lên trong đầu.
Còn đối phương, là người trực tiếp trải qua, vậy mà trông rất bình thản...
Hắn nhướng mày, nói:
"Bộ Linh dị bên các người không quản hả?"
Nghe vậy, mặt thiếu phụ lộ vẻ mỉa mai, nói:
"Họ chính là những kẻ cướp bóc có tổ chức nhất, chính quan là cướp thì sống chết mặc bay thôi."
"..."
Bạch Uyên hoàn toàn im lặng, nếu thật thế, người bình thường quả thực hết cứu...
Thiếu phụ bình tĩnh nói tiếp:
"Vì lượng lớn quỷ tinh xuất hiện, nồng độ quỷ linh lực trên toàn đảo tăng vọt, kéo theo đó, là vô số quỷ dữ."
"Lúc đó, người gϊếŧ người, quỷ dữ cũng gϊếŧ người. Ngũ Triều quốc hóa thành địa ngục trần gian..."
"Giờ đã một năm rưỡi trôi qua, dân số cả nước giảm ít nhất chín mươi phần trăm, nhưng những người còn lại không những không tỉnh ngộ, ngược lại càng gϊếŧ chóc dữ dội hơn!"
Bạch Uyên gật đầu, cuối cùng hiểu vì sao đám người kia lúc nãy lại hung hãn thế...
Dù sao, những kẻ còn sống giờ đây toàn là kẻ máu mặt, tuyệt đối không có ai là dạng vừa...
"Xem ra lúc nãy họ ra tay với tôi, là vì tưởng tôi muốn gϊếŧ họ, nên mới ra tay trước?"
"Chứ sao nữa?"
Thiếu phụ nhàn nhạt nói:
"Nơi này, có kẻ nào không gϊếŧ người mà còn sống?"
"..."
Bạch Uyên tức khắc im lặng.
Ngũ Triều quốc này còn điên cuồng hơn hắn tưởng...
"Vậy nói thế, mọi biến cố bắt đầu quả thật là vì trận mưa quỷ tinh đó..."
Bạch Uyên sờ cằm, tự lẩm bẩm.
Chuyện này kỳ thực không trách người Ngũ Triều quốc tham lam, nếu xảy ra ở bất kỳ nơi nào có con người tụ tập, đều có thể gây ra cuộc tàn sát vô tận.
Khi gϊếŧ người bình thường có thể có được lượng lớn tài nguyên linh dị, ai còn mạo hiểm đi gϊếŧ quỷ dữ nữa? Chân lý "người vô tội ôm ngọc là có tội", ở đời nào cũng thông dụng...
"Thà nói là do lòng tham của con người, hơn là do mưa quỷ tinh."
"Cũng đúng."
Bạch Uyên cười nói:
"Nhưng tôi rất tò mò, trận mưa quỷ tinh này rốt cuộc từ đâu đến?"
"Có thể là quỷ kế của một con quỷ mạnh, có thể là mỏ quỷ tinh lớn đột ngột phát nổ, cũng có thể chỉ là một trò chơi ông trời bày ra để đùa giỡn chúng tôi..."
Thiếu phụ bình tĩnh cười, nói:
"Nhưng, ai quan tâm nguyên nhân chứ?"
Bạch Uyên gật đầu, không xoáy sâu vào vấn đề này nữa, nói:
"Câu hỏi cuối cùng!"
"Tôi làm sao để rời khỏi đây?"
"Rời đi?"
Nụ cười trên mặt thiếu phụ càng tươi, nói:
"Người ở đây tàn sát lẫn nhau, môi trường sống khắc nghiệt thế, nhưng chưa từng có ai nói muốn rời đi. Anh biết vì sao không?"
"Vì… mấy người sợ nước?"
"..."
Thiếu phụ hơi sững sờ.
Sự khôi hài của anh là lí do người ta đốt lửa để thắp sáng tà giáo đó...
"Vì, không ai rời đi được!"
"Vì sao?"
Bạch Uyên nhíu mày, nói:
"Ngũ chú cũng không được?"
"Không được!"
Thiếu phụ chắc chắn nói:
"Ngũ Triều quốc chúng tôi tuy không có Lục chú, nhưng quỷ linh nhân Ngũ chú vẫn rất đông.
Những kẻ muốn rời đi không phải một hai người, nhưng kết cục đều chết trên biển..."
"Còn nguyên nhân rất đơn giản, đó là vùng biển bốn phía Ngũ Triều quốc chúng tôi phân bố một loại thiên tai linh dị!"
"Ừ? Thiên tai linh dị?"
Bạch Uyên hơi sững sờ, rồi tức khắc nhớ ra, giờ hắn đã nắm giữ lượng lớn kiến thức linh dị, nhất là sau khi Bộ Linh dị Đại Hạ hợp tác sâu sắc với nhà họ Vương.
Nhà họ Vương đã chủ động đưa ra phần lớn điển tịch linh dị của gia tộc, dùng để mở rộng kiến thức linh dị cho người Đại Hạ quốc.
Thiên tai linh dị cũng được ghi chép trong điển tịch của nhà họ Vương…
Không rõ nguyên nhân thiên tai linh dị hình thành, có thể do quỷ linh lực quá nồng đậm, cũng có thể là do một con quỷ mạnh sau khi chết hóa thành, nhưng dù thế nào, mỗi loại thiên tai linh dị đều là ác mộng của loài người.
Ngay cả quỷ linh nhân cấp cao cũng rất có khả năng ngã xuống trong đó...
"Thiên tai phân bố quanh Ngũ Triều quốc chúng tôi là một cơn bão đen!"
Thiếu phụ nói:
“Từ khi kỷ nguyên linh dị vừa bắt đầu, bão quỷ đã tồn tại. Điều này cũng khiến Ngũ Triều quốc chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài..."
"Không có tuyến đường an toàn nào sao?"
Bạch Uyên nhíu mày, không khỏi thấy khó nhằn, nếu thật thế, hiện tại nếu hắn muốn rời đi cũng không được.
Thiếu phụ lắc đầu, nói:
"Chắc không có đâu. Ít nhất tôi chưa từng nghe nói có ai rời đi được."
"..."
Bạch Uyên thở dài, rồi nói trong lòng:
"Quỷ ca, có cách nào không?"
"Phụ thuộc cơn bão đó lớn đến đâu..."
Mặt Quỷ nói:
"Nhưng quỷ linh nhân Ngũ chú còn không qua được, vậy chắc chắn không phải cơn bão nhỏ, nếu có một triệu quỷ tệ, ta có lẽ thử xem sao..."
"..."
Khóe miệng Bạch Uyên giật giật.
Giá ra sân của ngươi bây giờ đã cao như vậy à...
"Thằng nhãi nhà ngươi giờ mạnh rồi, diệt mười con quỷ dữ Ngũ chú đỉnh phong chẳng phải là có rồi sao?"
"..."
Bạch Uyên lắc đầu, nói:
"Tìm đâu ra nhiều quỷ dữ Ngũ chú đỉnh phong thế. Hơn nữa, có rủi ro đấy chứ..."
Hắn dù hồi phục đỉnh phong, thực lực cũng chỉ ngang quỷ linh nhân Ngũ chú hậu kỳ, nếu gặp tồn tại Ngũ chú đỉnh phong hoặc nguồn gốc quỷ dị của lãnh địa linh dị, khả năng cao chỉ có bỏ chạy tán loạn...
"Thôi, tính sau vậy."
Bạch Uyên cũng không quá sốt ruột, tự lẩm bẩm:
"Nhập gia tuỳ tục trước đã..."
Hắn giờ bị nhốt ở đây, nhưng không phải đường cùng.
Cùng lắm diệt thêm ít quỷ dữ Tứ chú tích lũy quỷ tệ cũng được...
Đúng lúc này, thiếu phụ mặt mày thản nhiên, nói:
"Tôi đã trả lời xong câu hỏi của anh, tôi đi được chưa?"
Bạch Uyên nhướng mày, nói:
"Cô sợ chết à?"
Thiếu phụ bình tĩnh nói:
"Anh nghĩ kẻ sống được đến giờ ở vùng đất tội lỗi này là kẻ sợ chết sao? Tôi chỉ không muốn chết thôi."
"Thế chẳng phải giống nhau à?"
Bạch Uyên cười, nói:
"Trước đó tôi nói rồi, nếu cô cung cấp cho tôi chút thông tin, tôi có thể xem xét để cô rời đi."
"Giờ, tôi đã xem xét xong, cô không đi được!"
Nếu là quỷ linh nhân bình thường, hắn không ngại thả đối phương, nhưng thiếu phụ này không phải dạng vừa đâu.
Khi kể lại chuyện quá khứ của Ngũ Triều quốc, thiếu phụ không có chút biến động cảm xúc nào, thậm chí còn hơi phấn khích, có lẽ không phải do tâm lý vững vàng, mà vì thiếu phụ là một trong những kẻ điên cuồng tàn sát...
Với kẻ máu lạnh như thế, Bạch Uyên đương nhiên không dám thả đi, nếu không e là sau này sẽ phải đối mặt với vô số kẻ truy sát...
"..."
Lúc này, thiếu phụ nghe lời nói vô sỉ của Bạch Uyên, không ngạc nhiên.
Ngược lại, thiếu phụ cười nói:
"Để nói được những lời này, anh thật sự không phải người sinh ra và lớn lên ở đây à?"
Bạch Uyên hai tay dang ra, tùy ý nói:
"Cô nghĩ sao?"
Thiếu phụ thở dài, nói:
"Xem ra kẻ ác không chỉ có ở mỗi Ngũ Triều quốc..."
Dứt lời, mặt thiếu phụ lộ vẻ hung tợn, tức khắc quỷ linh lực trong người rung chuyển, hóa thành một vụ nổ linh dị khủng khϊếp!
"Ừ?"
Bạch Uyên hơi sững sờ, không ngờ đối phương lại quả quyết tự bạo đến thế, nhưng kinh qua trăm trận, cơ chế phản ứng của hắn đã như là bản năng.
Hắn tức khắc vỗ cánh xương sau lưng, tạo khoảng cách, dù thế, hắn cũng bị .vụ nổ này hất tung.
Lớp thịt nát dính trên người thiếu phụ bám vào hắn, khiến hắn trông khá chật vật nhưng Bạch Uyên không hề bận tâm.
Hắn nhanh chóng rũ bỏ lớp thịt nát dính trên người, đồng thời dùng quỷ linh lực hồi phục thương thế.
"Người ở đây, hơi thú vị..."
Mặt Bạch Uyên không chút tức giận, ngược lại còn hơi phấn khích, tự lẩm bẩm:
"Quốc gia của tội lỗi sao, ta thật lòng không muốn rời bỏ nơi này nha…"
13
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
