0 chữ
Chương 1022
Chương 1012: Điên loạn đập!
"Muốn chạy? Có ích gì không?"
Bạch Uyên nhìn quỷ cánh dơi hốt hoảng chạy trốn, mặt lộ vẻ chế giễu.
Vì bị tấm áo choàng đỏ máu phong tỏa, nơi này chật hẹp, hoàn toàn hạn chế tốc độ của quỷ cánh dơi...
Trong tích tắc, Bạch Uyên dự đoán trước quỹ đạo bay của quỷ cánh dơi trước một bước.
Chuỳ đầu người trong tay hắn giáng xuống vô cùng bạo lực.
Hai cái đầu quỷ dữ trên đó đều phát ra tiếng rít phấn khích!
"Phổ độ!"
Bạch Uyên quát lớn một tiếng, chuỳ đầu người tức khắc đánh trúng nó!
Thân thể quỷ cánh dơi đột nhiên vỡ toác, chịu thương tích không nhẹ.
Quan trọng nhất, nó lại bị hút đi lượng lớn quỷ linh lực!
"Sướиɠ!"
Bạch Uyên hút lấy quỷ linh lực của quỷ cánh dơi, hồi phục trạng thái toàn thịnh, tiếp tục bạo lực nện quỷ cánh dơi!
Nhất thời, bên trong cả tấm áo choàng lớn, vang vọng liên tục tiếng quát "Phổ độ", "Phổ độ" và tiếng rên thảm thiết của quỷ cánh dơi...
Đồng thời, bên ngoài tấm áo choàng đỏ máu, Dương Hải và đồng đội đang chờ đợi.
Họ mặt mày cười nói, trò chuyện thoải mái, dường như đã khẳng định Bạch Uyên tiêu đời...
Quỷ cánh dơi Ngũ chú hậu kỳ muốn nắm thóp một quỷ linh nhân Tứ chú chẳng phải là chuyện dễ dàng như trở bàn tay sao? Ngay cả Dương Hải, người khá kiêng dè Bạch Uyên cũng nghĩ thế.
Vì khoảng cách giữa hai bên quá lớn.
Dù Bạch Uyên có yêu nghiệt đến mấy cũng không thay đổi được kết cục...
"Thằng nhóc đó chắc giờ nửa sống nửa chết rồi nhỉ?"
"Tiếc là áo choàng máu của chị Linh phong tỏa âm thanh, không thì giờ chúng ta chắc nghe thấy tiếng la thảm thiết..."
"Không sao, lát nữa xem thi thể cũng được..."
Đám người kẻ nói người đáp, dường như đã thấy rõ dáng vẻ chết thảm của Bạch Uyên...
Đúng lúc này, tấm áo choàng đỏ máu phía trước run rẩy.
"Ôi? Quỷ kỹ phong tỏa của chị Linh sắp kết thúc rồi!"
Thấy vậy, sắc mặt mọi người biến đổi, mắt đồng loạt nhìn về phía đó.
Trong tích tắc, tấm áo choàng đỏ máu như màn nhung lớn tức khắc bay lên không trung, để lộ cảnh tượng bên trong.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn vào, nhưng sắc mặt tức thì đông cứng, mắt đầy vẻ kinh hãi, dường như nhìn thấy cảnh tượng không thể tin nổi nhất!
Chỉ thấy Bạch Uyên mặc áo blouse trắng đang đứng sừng sững trên con phố vắng người.
Một tay hắn nắm chặt chiếc chuỳ đầu người quỷ dị, tay còn lại bóp cổ quỷ cánh dơi, mặt hắn nở nụ cười phấn khích, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm từng người trong bọn họ!
"Cậu..."
Đồng tử Dương Hải co rút đến cực điểm, thậm chí toàn thân bắt đầu run rẩy, gần như ngừng suy nghĩ.
Cảnh tượng này, gã nằm mơ cũng không ngờ tới...
Những người khác cũng nghĩ tương tự, đầu óc trống rỗng.
Quỷ cánh dơi Ngũ chú hậu kỳ vậy mà bị Bạch Uyên đánh thành cái bộ dạng này...
Nhìn vẻ mặt thản nhiên thoải mái của hắn, cứ như hắn vừa đá chết một con chó hoang ven đường...
Đây vẫn là con quỷ cánh dơi khiến họ đều cực kỳ sợ hãi sao?
Đúng lúc này, trên ngực Bạch Uyên xuất hiện một khuôn mặt quỷ quỷ dị.
Nó thậm chí còn nói tiếng người:
"Thằng nhóc nhà ngươi được đấy. Thứ này vừa hay sung làm topping..."
Sắc mặt mọi người chấn động.
Là quỷ linh nhân Ngũ chú thời đại trước, họ đương nhiên không phải lính mới linh dị.
Nhất thời, họ nhận ra sự khủng khϊếp của cảnh này.
Khuôn mặt quỷ này vậy mà có thể giao tiếp bình thường với Bạch Uyên! Thứ này quỷ dữ cấp thấp không thể làm được!
Nhưng Mặt Quỷ không bận tâm sự kinh hãi của đám người.
Nó nuốt chửng quỷ cánh dơi chỉ trong một hơi, thậm chí không thèm nhai...
Bạch Uyên nhìn cảnh này, khóe miệng nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên hắn tự tay săn gϊếŧ quỷ mạnh Ngũ chú hậu kỳ!
Dù quỷ cánh dơi bị chuỳ đầu người khắc chế thì không thể phủ nhận thực lực hiện tại của Bạch Uyên hiện giờ đã sánh ngang quỷ linh nhân thời đại trước, chính thức bước chân vào giới cường giả đỉnh cao!
Ngay cả trong cường quốc linh dị, quỷ linh nhân Ngũ chú cũng là tồn tại có tiếng tăm, hoặc thống trị một thế lực đỉnh phong, hoặc là cấp bậc bộ trưởng trong cường quốc!
"Giờ, đến lượt các vị..."
Bạch Uyên khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía đám người Dương Hải...
Dương Hải mặt đầy kinh sợ, nhưng dường như nghĩ đến điều gì, lập tức trấn tĩnh lại, nói:
"Mọi người đừng sợ, hắn dù đánh bại quỷ cánh dơi, bản thân cũng tiêu hao cực lớn. Thực lực tuyệt đối kém xa bình thường."
"Nói hay lắm, thưởng đại ca một búa!"
Cánh xương Bạch Uyên rung lên, thân hình hắn tức khắc xuất hiện sau lưng Dương Hải.
Mặt hắn nhoẻn nụ cười điên cuồng, cây búa tạ đáng sợ trong tay tức khắc vung ra! Sắc mặt Dương Hải kịch biến, bản năng tiến vào trạng thái Hoá Quỷ.
Cùng lúc, năm ngón tay như cành cây khô đen sì tức khắc đập tới chuỳ đầu người!
"Á!"
Kèm theo tiếng kêu thảm thiết, thân thể Dương Hải bay ngược ra sau, dường như chịu đựng đau đớn tột cùng.
"Cậu?!"
Dương Hải nhìn ngón quỷ nứt gãy của mình, mắt đầy vẻ khó tin.
Cây chuỳ đầu người kia quá đáng sợ, thậm chí ẩn ẩn tiệm cận cấp bậc vũ khí linh dị Ngũ chú đỉnh phong.
Ngay cả kẻ mạnh nhất trong bọn họ cũng không có vũ khí linh dị mạnh thế...
Điều khiến gã càng không dám tin là Bạch Uyên Tứ chú vậy mà phát huy được toàn bộ uy năng của vũ khí linh dị này, quá không hợp với quỷ học!
"La hay lắm, thưởng anh thêm một búa!"
Lúc này, Bạch Uyên nhe răng cười, lại lao về phía Dương Hải!
"Mẹ mày, mày cứ nhắm vào tao mà đánh là sao hả..."
Mặt mày Dương Hải tái nhợt, mắt đầy kinh sợ.
Đang chơi bài "gϊếŧ người quen" à...
"Tìm chết!"
"Cản hắn lại!"
Lúc này, đồng đội còn lại của Dương Hải không xem kịch.
Thấy Bạch Uyên lại ra tay, họ đương nhiên không kiềm chế được.
Bạch Uyên không hề hoảng hốt.
Kích hoạt mắt quỷ, hắn dễ dàng bắt được đòn tấn công linh dị của đám người.
Cánh xương sau lưng hắn liên tục vỗ, biến thân thể hắn thành tàn ảnh né tránh chính xác các loại tấn công linh dị, hắn trông như đi dạo trong sân nhà, đầy vẻ tao nhã!
Đối với chú kỹ tấn công linh dị loại khóa mục tiêu, Bạch Uyên không thử né tránh.
Ngược lại, hắn vung chuỳ đầu người, bạo lực đập nát chúng.
Chớp mắt, Bạch Uyên dễ dàng đến trước mặt Dương Hải.
"Chết!"
Bạch Uyên lại vung một búa.
Dương Hải cố né tránh, nhưng gã vốn không giỏi tốc độ, đương nhiên không nhanh hơn Bạch Uyên có cánh xương!
Ầm! Lại một búa nữa, thẳng tay khiến thân thể Dương Hải tan nát, như một bát sứ vỡ vụn, dù vẫn giữ được hình dáng, nhưng đã đầy vết nứt.
"Chết tiệt!"
Dương Hải không nhịn được chửi một câu, nhưng lòng đã đầy kinh sợ.
Lúc này, gã lê thân thể tàn tạ, nhanh chóng trốn ra sau lưng đồng đội.
"Anh lo hồi phục trước đi!"
Một người nói.
Dương Hải không do dự, bắt đầu điên cuồng vận chuyển quỷ linh lực trong người, cố gắng hồi phục thương thế trên người.
Đúng lúc này, sắc mặt gã lại kịch biến, kinh hô:
"Mẹ kiếp, quỷ linh lực trong người tôi bị hao một nửa rồi?!"
Gã hoàn toàn dồn lực chú ý lên nhất cử nhất động của Bạch Uyên, nào chú ý đến quỷ linh lực bản thân.
Mãi đến lúc này mới biết, người mình vậy mà thiếu nhiều quỷ linh lực thế!
Nghe vậy, mọi người cũng nhận ra điều không ổn.
Đúng lúc này, một người lên tiếng quát:
"Nhìn cái đầu người trên vũ khí linh dị của hắn kìa!"
Mọi người mắt nhìn chăm chú, rồi tức khắc nhận ra cái đầu phụ nữ kia...
Trước đó họ hoàn toàn không chú ý, vũ khí linh dị của đối phương, vậy mà có nguồn gốc quỷ dị Ngũ chú…
Bạch Uyên nhìn quỷ cánh dơi hốt hoảng chạy trốn, mặt lộ vẻ chế giễu.
Vì bị tấm áo choàng đỏ máu phong tỏa, nơi này chật hẹp, hoàn toàn hạn chế tốc độ của quỷ cánh dơi...
Trong tích tắc, Bạch Uyên dự đoán trước quỹ đạo bay của quỷ cánh dơi trước một bước.
Chuỳ đầu người trong tay hắn giáng xuống vô cùng bạo lực.
Hai cái đầu quỷ dữ trên đó đều phát ra tiếng rít phấn khích!
"Phổ độ!"
Bạch Uyên quát lớn một tiếng, chuỳ đầu người tức khắc đánh trúng nó!
Thân thể quỷ cánh dơi đột nhiên vỡ toác, chịu thương tích không nhẹ.
Quan trọng nhất, nó lại bị hút đi lượng lớn quỷ linh lực!
"Sướиɠ!"
Bạch Uyên hút lấy quỷ linh lực của quỷ cánh dơi, hồi phục trạng thái toàn thịnh, tiếp tục bạo lực nện quỷ cánh dơi!
Nhất thời, bên trong cả tấm áo choàng lớn, vang vọng liên tục tiếng quát "Phổ độ", "Phổ độ" và tiếng rên thảm thiết của quỷ cánh dơi...
Họ mặt mày cười nói, trò chuyện thoải mái, dường như đã khẳng định Bạch Uyên tiêu đời...
Quỷ cánh dơi Ngũ chú hậu kỳ muốn nắm thóp một quỷ linh nhân Tứ chú chẳng phải là chuyện dễ dàng như trở bàn tay sao? Ngay cả Dương Hải, người khá kiêng dè Bạch Uyên cũng nghĩ thế.
Vì khoảng cách giữa hai bên quá lớn.
Dù Bạch Uyên có yêu nghiệt đến mấy cũng không thay đổi được kết cục...
"Thằng nhóc đó chắc giờ nửa sống nửa chết rồi nhỉ?"
"Tiếc là áo choàng máu của chị Linh phong tỏa âm thanh, không thì giờ chúng ta chắc nghe thấy tiếng la thảm thiết..."
"Không sao, lát nữa xem thi thể cũng được..."
Đám người kẻ nói người đáp, dường như đã thấy rõ dáng vẻ chết thảm của Bạch Uyên...
"Ôi? Quỷ kỹ phong tỏa của chị Linh sắp kết thúc rồi!"
Thấy vậy, sắc mặt mọi người biến đổi, mắt đồng loạt nhìn về phía đó.
Trong tích tắc, tấm áo choàng đỏ máu như màn nhung lớn tức khắc bay lên không trung, để lộ cảnh tượng bên trong.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn vào, nhưng sắc mặt tức thì đông cứng, mắt đầy vẻ kinh hãi, dường như nhìn thấy cảnh tượng không thể tin nổi nhất!
Chỉ thấy Bạch Uyên mặc áo blouse trắng đang đứng sừng sững trên con phố vắng người.
Một tay hắn nắm chặt chiếc chuỳ đầu người quỷ dị, tay còn lại bóp cổ quỷ cánh dơi, mặt hắn nở nụ cười phấn khích, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm từng người trong bọn họ!
"Cậu..."
Đồng tử Dương Hải co rút đến cực điểm, thậm chí toàn thân bắt đầu run rẩy, gần như ngừng suy nghĩ.
Những người khác cũng nghĩ tương tự, đầu óc trống rỗng.
Quỷ cánh dơi Ngũ chú hậu kỳ vậy mà bị Bạch Uyên đánh thành cái bộ dạng này...
Nhìn vẻ mặt thản nhiên thoải mái của hắn, cứ như hắn vừa đá chết một con chó hoang ven đường...
Đây vẫn là con quỷ cánh dơi khiến họ đều cực kỳ sợ hãi sao?
Đúng lúc này, trên ngực Bạch Uyên xuất hiện một khuôn mặt quỷ quỷ dị.
Nó thậm chí còn nói tiếng người:
"Thằng nhóc nhà ngươi được đấy. Thứ này vừa hay sung làm topping..."
Sắc mặt mọi người chấn động.
Là quỷ linh nhân Ngũ chú thời đại trước, họ đương nhiên không phải lính mới linh dị.
Nhất thời, họ nhận ra sự khủng khϊếp của cảnh này.
Khuôn mặt quỷ này vậy mà có thể giao tiếp bình thường với Bạch Uyên! Thứ này quỷ dữ cấp thấp không thể làm được!
Nhưng Mặt Quỷ không bận tâm sự kinh hãi của đám người.
Nó nuốt chửng quỷ cánh dơi chỉ trong một hơi, thậm chí không thèm nhai...
Bạch Uyên nhìn cảnh này, khóe miệng nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên hắn tự tay săn gϊếŧ quỷ mạnh Ngũ chú hậu kỳ!
Dù quỷ cánh dơi bị chuỳ đầu người khắc chế thì không thể phủ nhận thực lực hiện tại của Bạch Uyên hiện giờ đã sánh ngang quỷ linh nhân thời đại trước, chính thức bước chân vào giới cường giả đỉnh cao!
Ngay cả trong cường quốc linh dị, quỷ linh nhân Ngũ chú cũng là tồn tại có tiếng tăm, hoặc thống trị một thế lực đỉnh phong, hoặc là cấp bậc bộ trưởng trong cường quốc!
"Giờ, đến lượt các vị..."
Bạch Uyên khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía đám người Dương Hải...
Dương Hải mặt đầy kinh sợ, nhưng dường như nghĩ đến điều gì, lập tức trấn tĩnh lại, nói:
"Mọi người đừng sợ, hắn dù đánh bại quỷ cánh dơi, bản thân cũng tiêu hao cực lớn. Thực lực tuyệt đối kém xa bình thường."
"Nói hay lắm, thưởng đại ca một búa!"
Cánh xương Bạch Uyên rung lên, thân hình hắn tức khắc xuất hiện sau lưng Dương Hải.
Mặt hắn nhoẻn nụ cười điên cuồng, cây búa tạ đáng sợ trong tay tức khắc vung ra! Sắc mặt Dương Hải kịch biến, bản năng tiến vào trạng thái Hoá Quỷ.
Cùng lúc, năm ngón tay như cành cây khô đen sì tức khắc đập tới chuỳ đầu người!
"Á!"
Kèm theo tiếng kêu thảm thiết, thân thể Dương Hải bay ngược ra sau, dường như chịu đựng đau đớn tột cùng.
"Cậu?!"
Dương Hải nhìn ngón quỷ nứt gãy của mình, mắt đầy vẻ khó tin.
Cây chuỳ đầu người kia quá đáng sợ, thậm chí ẩn ẩn tiệm cận cấp bậc vũ khí linh dị Ngũ chú đỉnh phong.
Ngay cả kẻ mạnh nhất trong bọn họ cũng không có vũ khí linh dị mạnh thế...
Điều khiến gã càng không dám tin là Bạch Uyên Tứ chú vậy mà phát huy được toàn bộ uy năng của vũ khí linh dị này, quá không hợp với quỷ học!
"La hay lắm, thưởng anh thêm một búa!"
Lúc này, Bạch Uyên nhe răng cười, lại lao về phía Dương Hải!
"Mẹ mày, mày cứ nhắm vào tao mà đánh là sao hả..."
Mặt mày Dương Hải tái nhợt, mắt đầy kinh sợ.
Đang chơi bài "gϊếŧ người quen" à...
"Tìm chết!"
"Cản hắn lại!"
Lúc này, đồng đội còn lại của Dương Hải không xem kịch.
Thấy Bạch Uyên lại ra tay, họ đương nhiên không kiềm chế được.
Bạch Uyên không hề hoảng hốt.
Kích hoạt mắt quỷ, hắn dễ dàng bắt được đòn tấn công linh dị của đám người.
Cánh xương sau lưng hắn liên tục vỗ, biến thân thể hắn thành tàn ảnh né tránh chính xác các loại tấn công linh dị, hắn trông như đi dạo trong sân nhà, đầy vẻ tao nhã!
Đối với chú kỹ tấn công linh dị loại khóa mục tiêu, Bạch Uyên không thử né tránh.
Ngược lại, hắn vung chuỳ đầu người, bạo lực đập nát chúng.
Chớp mắt, Bạch Uyên dễ dàng đến trước mặt Dương Hải.
"Chết!"
Bạch Uyên lại vung một búa.
Dương Hải cố né tránh, nhưng gã vốn không giỏi tốc độ, đương nhiên không nhanh hơn Bạch Uyên có cánh xương!
Ầm! Lại một búa nữa, thẳng tay khiến thân thể Dương Hải tan nát, như một bát sứ vỡ vụn, dù vẫn giữ được hình dáng, nhưng đã đầy vết nứt.
"Chết tiệt!"
Dương Hải không nhịn được chửi một câu, nhưng lòng đã đầy kinh sợ.
Lúc này, gã lê thân thể tàn tạ, nhanh chóng trốn ra sau lưng đồng đội.
"Anh lo hồi phục trước đi!"
Một người nói.
Dương Hải không do dự, bắt đầu điên cuồng vận chuyển quỷ linh lực trong người, cố gắng hồi phục thương thế trên người.
Đúng lúc này, sắc mặt gã lại kịch biến, kinh hô:
"Mẹ kiếp, quỷ linh lực trong người tôi bị hao một nửa rồi?!"
Gã hoàn toàn dồn lực chú ý lên nhất cử nhất động của Bạch Uyên, nào chú ý đến quỷ linh lực bản thân.
Mãi đến lúc này mới biết, người mình vậy mà thiếu nhiều quỷ linh lực thế!
Nghe vậy, mọi người cũng nhận ra điều không ổn.
Đúng lúc này, một người lên tiếng quát:
"Nhìn cái đầu người trên vũ khí linh dị của hắn kìa!"
Mọi người mắt nhìn chăm chú, rồi tức khắc nhận ra cái đầu phụ nữ kia...
Trước đó họ hoàn toàn không chú ý, vũ khí linh dị của đối phương, vậy mà có nguồn gốc quỷ dị Ngũ chú…
13
0
3 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
