TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

( Hé lu, tui đã come back rồi đây. Đợt này tui được nghỉ hè, mà chưa tìm được việc làm thêm nên rảnh quá. Nay mò vào đây, thấy có 7 bạn theo dõi truyện, mình xúc động quớ nên mình quyết định quay lại nghề cũ nè :))) ).

Phương Diễm cúi đầu, mưa lớn trút xuống khiến toàn thân anh ướt sũng. Trong tay anh nắm chặt con dao găm, toát ra sát khí lạnh lẽo, từng bước tiến về phía Vương Cường:

"Ngươi tự ý hành động, giấu giếm thông tin, làm rối loạn đội hình, suýt nữa còn hại chết Kiều Dặc Chu."

Hai người đàn em sững sờ trong giây lát, lúc này mới chợt nhớ ra đã có một khoảng thời gian họ không thấy Vương Cường, mãi sau mới gặp lại.

“Anh… chuyện này là sao?”

Phương Diễm tưởng họ đến để xin tha cho Vương Cường:

“Trước hết cho hắn một bài học đã.”

Vết đâm khi nãy vẫn chưa đủ. Giờ đây, Vương Cường giống như một quả bom hẹn giờ! Phải chắc chắn rằng hắn không còn khả năng gây hại nữa, Phương Diễm mới yên tâm được.

Vương Cường căng thẳng đến cực độ, ánh mắt tràn ngập sự điên loạn:

“Tôi không sai! Gϊếŧ người thì sao? Tôi chỉ muốn sống tiếp, chẳng lẽ các người không muốn sống sao?”

Nỗi sợ có thể khiến con người biến thành quỷ dữ.

Những chuyện như vậy gần như xảy ra mỗi ngày trong khu vực chính. Biết đâu có một ngày, chính đồng đội của bạn lại đâm sau lưng bạn một nhát. Đó mới là điều khiến người ta kinh hoàng nhất.

Nhìn Vương Cường lúc này, anh ta còn khiến người ta sốc hơn cả những con quái vật boss.

Hai người đàn em chẳng hề thông cảm cho hắn, càng không có ý định cầu xin. Khi biết hắn đã hại Kiều Dặc Chu, họ chỉ càng giận dữ nhìn chằm chằm vào hắn.

Kiều Dặc Chu là người tốt! Tính tình ôn hòa, dịu dàng, kể cả trong tình huống nguy hiểm cũng không rời bỏ đồng đội.

Trong thế giới thực có khi cũng khó mà tìm được người như vậy, huống gì là trong một trò chơi sinh tử! Có người như thế bên cạnh, tự nhiên sẽ cảm thấy an toàn.

Nếu có ai đó phải trở nên độc ác, thì người đó chắc chắn sẽ không phải là Kiều Dặc Chu!

“Đại ca, giữ lại cho hắn một cái mạng là được rồi, đừng phí sức.”

Vương Cường không ngờ mọi người lại đối xử với hắn như thế, trong lòng đầy căm hận và sợ hãi.

Tại sao?

Chỉ vì hắn đã nhắm vào Kiều Dặc Chu?

Chỉ vì Kiều Dặc Chu là người mới còn sống sót trong trò chơi này, sau khi Lý Mặc chết, nhất định phải bảo vệ hắn sao?

Thân thể Vương Cường khẽ run, trong lòng đố kị và giận dữ đan xen, khiến vẻ mặt trở nên méo mó.

Đúng lúc đó, từ trong làn nước đen sẫm, một sinh vật dần hiện ra.

Cô ta chầm chậm trồi lên từ mặt nước. Một ma nữ với mái tóc dài rũ rượi, làn da sưng phồng trắng bệch đến mức không còn thấy rõ mắt mũi. Toàn thân toát ra khí lạnh đáng sợ khiến ai cũng phải rùng mình.

Hai người đàn em kinh hãi hét lên: “Là ma nữ!”

Mọi người lập tức cảnh giác, chỉ riêng Vương Cường cười phá lên, khuôn mặt vặn vẹo:

“Cuối cùng ngươi cũng chọn xong con mồi rồi! Mau gϊếŧ hắn đi!”

Kiều Dặc Chu đang là người gần ma nữ nhất, lại yếu ớt nhất – đúng là con mồi hoàn hảo. Không ai ngờ được rằng, sinh vật mới xuất hiện lại còn nguy hiểm hơn cả ma nữ ban đầu!

Nguy cấp thật rồi!

Phương Diễm rút ra tấm bùa cuối cùng, định bảo vệ Kiều Dặc Chu.

Ma nữ toát ra sát khí dày đặc, móng tay đen dài và sắc nhọn. Chỉ cần gϊếŧ thêm một người nữa, đủ bốn mươi chín mạng, cô ta có thể phá phong ấn từ đường!

Nhưng đúng vào thời điểm nguy kịch, Kiều Dặc Chu bất ngờ lấy ra một mảnh vải đỏ, ngăn trước mặt.

Ánh mắt ma nữ thoáng lóe lên chút ý thức, lập tức thu tay lại.

“Tôi...”

Lần đầu tiên mọi người nghe ma nữ lên tiếng. Giọng nói của cô ta không hề đáng sợ như họ tưởng.

Tim Kiều Dặc Chu đập thình thịch. Hắn bỗng nhớ đến lời hệ thống từng nói — đây là đạo cụ mấu chốt.

Hắn không ngờ nhờ nó mà được cứu, dù chỉ có tác dụng trong 30 phút.

Vương Cường chết lặng: “Ngươi còn đứng đó làm gì? Gϊếŧ hắn đi!”

4

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.