Chương 2
Năm tháng tốt đẹp của Đức Vân Quan
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai ấm áp.
Lý Sở dạo gần đây, tinh thần càng ngày càng mạnh, cho dù mỗi đêm chỉ ngủ hai giờ cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi. Vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy sư phụ đang ngồi trên băng đá trong viện, tư thái xuất thần.
Dư Thất An năm mươi tuổi, không chút nào lộ ra già cả, một thân quần áo xanh chỉnh tề, hai bên tóc mây rũ xuống, ngồi nghiêm chỉnh dưới tàng cây, tiên phong đạo cốt tự nhiên mà thành. Vừa vặn lúc này gió nhẹ lướt qua, lá rơi lã chã trên đỉnh đầu, hình ảnh lộ ra tràn đầy phong độ cao nhân.
Thấy Lý Sở đi ra, hắn liếc một cái, liền nói: "Không tệ a đồ nhi, tu vi lại có tiến cảnh."
Lý Sở nói thầm một tiếng lợi hại, việc chính mình thăng cấp quả nhiên không thoát khỏi ánh mắt của sư phụ, vì vậy vuốt cằm nói: "Có chút tiến bộ mà thôi, đa tạ sư phụ khen ngợi."
"Tu vi của ngươi bây giờ đã sắp đuổi kịp ta lúc ta ở cái tuổi của ngươi, phải cố gắng nhiều hơn, không nên sinh lòng lười biếng. " Dư Thất An lạnh nhạt nói.
Lý Sở nghe vậy, rất là phấn chấn, vội nói: "Đồ nhi biết!"
Dư Thất An khẽ vuốt cằm, lộ ra nụ cười hài lòng.
Thời gian trước đây, Dư Thất An nói rằng bổn môn công pháp của hắn chỉ có người sở hữu thiên linh căn trăm năm mới gặp phải mới có thể tu hành, cho nên không cách nào truyền cho Lý Sở, Lý Sở đã từng cảm thấy thất vọng nồng đậm.
May nhờ sau đó hắn phát hiện trên người mình mang theo đặc tính đánh quái thăng cấp, mới bắt đầu bước lên con đường tu hành. Hắn một mực không dám vọng tưởng đuổi kịp Dư Thất An, hôm nay lấy được đánh giá cao như vậy thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Đơn giản làm xong điểm tâm, thầy trò hai người ăn qua loa xong, Lý Sở liền mặc lại một thân đạo bào ngay ngắn, đi tới trước điện.
Dù sao cũng là một tên đạo sĩ, ban ngày nghề chính của hắn chính là ngồi trên bồ đoàn trong điện Tam Thanh, chờ đợi nhóm khách hành hương đến chơi.
Dư Thất An không cần ở nơi này chờ, một là bởi vì thân phận của hắn là chủ đạo quan, hai là bởi vì khách hành hương đến Đức Vân Quan thật là ít ỏi, ban ngày không có một bóng người cũng là chuyện thường.
Cho dù có người đến, phần lớn cũng là trăm họ nghèo khổ trong thôn phụ cận, không cho nổi mấy đồng hương khói, không cần hắn tự mình ra mặt nghênh đón.
Chỉ khi mấy tên nhà giàu có danh tiếng đến cho tiền hương khói, Lý Sở mới có thể chạy đến sân sau mời sư phụ đi ra.
Thường thường Dư Thất An dùng giọng nói thuần hậu của hắn ba hoa một phen, là có thể đổi lấy chi tiêu một tháng của hai thầy trò.
Mỗi lúc như vậy, Lý Sở cũng sẽ ở sau lưng hắn than thở, cái này kêu là chuyên nghiệp!
Không hổ là thần tượng của lão trung niên cùng đàn bà trong Dư Hàng trấn.
Lúc này vị thần tượng này đang tiên phong đạo cốt mà ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, nồng nhiệt liếc nhìn một quyển tập tranh.
Gió lay động trang sách, trong lúc bay lất phất có thể nhìn thấy trên phong bì tập tranh viết vài cái chữ to, loáng thoáng giống như là Đăng, Thảo, Hòa, Thượng.
...
Ngồi ngay ngắn ở trên bồ đoàn.
Lý Sở yên lặng vận chuyển lực lượng trong cơ thể, mặc dù vận chuyển như vậy sẽ không xúc tiến sức mạnh tăng trưởng, nhưng là sẽ để cho thân thể của mình sinh ra một dòng nước ấm.
Dòng nước ấm này có thể hóa giải mệt nhọc, khai thông kinh lạc, lưu thông máu bầm, phục hồi oai phong của nam nhân.
Thông qua vận chuyển như vậy, hắn có thể ở trên bồ đoàn ngồi xếp bằng ngay ngắn một ngày, đôi chân cũng sẽ không tê dại.
Đây đối với đạo sĩ mà nói, là một cái kỹ năng tương đối thực dụng.
Hắn không biết hẳn là làm sao định danh cho cổ lực lượng này, nó cùng thể lực và tinh lực bất đồng, giống như là một đoàn khí, dồi dào quanh thân, một khi rời đi thân thể trong nháy mắt sẽ tỏa hơi, trở nên vô hình vô chất.
Cái thế giới này có thật nhiều tu giả nghiêm cẩn, hắn tự nhiên cũng biết khí thực sự tồn tại. Đó là bểu hiện của thiên địa linh lực trên cơ thể người, là cơ sở của hết thảy thần thông đạo pháp, huyền bí vô cùng.
Nhưng bất đồng chính là, chân khí phải thông qua phương thức hô hấp thổ nạp, vận chuyển chu thiên tới tăng cường. Mà cỗ lực lượng này của Lý Sở, phương pháp tăng cường duy nhất chính là đánh quái thăng cấp.
Nếu như không phải như vậy, hắn cần gì phải bốc lên "Nguy hiểm " đi khi dễ đèn lồng quái đây?
Không sai, một tia phong hiểm cũng là nguy hiểm.
Hắn thấy, vẫn là câu nói kia, cái thế giới này quả thực quá nhiều nguy hiểm!
Yêu ma quỷ quái, gọi chung là tà vật.
Ngày đầu tiên Lý Sở xuyên việt tới, liền mắt thấy một vụ thảm án tà vật hại người.
Trâu nhị ca thôn bên cạnh, bị quỷ nước kéo đi.
Hơn nữa thân nhân của hắn vì muốn đưa thi thể hắn trở về, còn phải nhịn đau cúng tế cho con quỷ nước ka, mới tìm về di thể của hắn.
Nhân gian thảm kịch.
Sau đó vẫn là bởi vì thân là đạo sĩ, Lý Sở lại kiến thức một ít vụ án tà vật quấy phá, mang tới cho linh hồn một người sinh trưởng dưới hòa bình cùng lớn lên trong gió xuân như hắn bóng mờ nồng đậm.
Mặc dù về sau này khi thực lực tăng lên, hắn cũng ra tay giúp mọi người giải quyết một phần trong đó, hơn nữa quá trình bình thường cũng rất thuận lợi.
Nhưng giết thuộc về giết, sợ thuộc về sợ.
Hắn biết rõ, chính mình chẳng qua là đang ở một góc nhỏ trong thiên địa rộng lớn mà thôi. Cõi đời này yêu ma cường đại quỷ quái, không đếm xuể.
Đối với tà vật, nên có kính sợ vẫn là phải có.
Đạo kinh có nói: Người tuổi trẻ không thể quá khí thịnh.
Thật ra thì khách quan mà nói... Thế giới hiện nay tuyệt đối coi như là một triều đại thái bình thịnh thế.
Đương kim thiên hạ thuộc về Hà Lạc vương triều thống trị.
Đây là một cái vương triều phong kiến cường đại.
Cơ đồ Hà Lạc trải qua Thần Ma đại chiến rung động đến tâm can mà bình định thiên hạ, kiến triều đến nay đã gần tám trăm năm, như cũ chắc như bàn thạch.
Bên trong có hệ thống quan liêu hoàn thiện, bên ngoài có quân đội hộ quốc cường đại, buôn bán phồn vinh, luật pháp sâm nghiêm. Về mặt nhằm vào tà vật, triều đình có đơn vị đặc biệt xử lý loại sự kiện này, trên giang hồ cũng có rất nhiều tu giả tạo thành môn phái truyền thừa.
Hà Lạc khai quốc hoàng đế từng tự mình sắc phong mười hai Tiên Môn, sáng tạo thần tiên khoa cử, khích lệ giang hồ tu giả trừ ma vệ đạo.
Đạo Phật nhị môn, văn võ lưỡng đạo, đều vui vẻ cống hiến sức của chính mình bảo vệ một phe bình an, nhờ vào đó mở rộng tín đồ của chính mình.
Nhưng mà diện tích lãnh thổ cả tòa vương triều thực sự quá bát ngát, dù là nhiều tu giả đi nữa, một khi ngươi gặp gỡ tà vật, không ai dám bảo đảm có thể kịp lúc đưa ngươi cứu.
Bọn họ chỉ có thể tận lực báo thù cho ngươi...
Dư Hàng trấn chính là khu vực trực thuộc thành Hàng Châu, Giang Nam Châu của Hà Lạc vương triều, mà mười dặm sườn núi, danh như ý nghĩa, ngay tại mười dặm ngoài Dư Hàng trấn. Nếu như phân chia tỉ mỉ, có thể còn phải xếp vào một thôn nào đó.
Có lúc Lý Sở cũng sẽ nghĩ, làm một người xuyên việt, chính mình có phải hay không quá kém cỏi.
Lúc này cũng đã gần một năm, còn không có ra tân thủ thôn.
Nhưng thay đổi ý nghĩ lại suy nghĩ một chút.
Ngươi cũng không cho ta đãi ngộ của người xuyên việt a.
Xa một chút có đủ loại lão gia gia tùy thân, gần một chút đủ loại tiêu hao hệ thống, dầu gì cũng có cái pháp bảo cấp bậc siêu siêu siêu siêu siêu thần khí đi, chính mình thì sao?
Ngay cả linh căn có thể giúp cho tu hành cũng không có.
Chỉ một cái năng lực đánh quái thăng cấp, muốn buổi tối mỗi ngày cẩn trọng đi quét tiểu quái, mới có thể tăng lên một chút thực lực "Nhỏ nhặt không đáng kể ".
Vừa nghĩ như thế, Lý Sở liền thản nhiên.
Rời núi là không có khả năng rời núi, đời này cũng không thể rời núi, ngón tay vàng vừa không có, chỉ có thể quét quét đèn lồng quái, miễn cưỡng duy trì thăng thăng cấp như vậy.
Dư Hàng trấn trăm họ, người người đều là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe, siêu thích ở chỗ này!
...
Ánh nắng rực rỡ, mây trắng lửng lờ trôi.
Trên cây ve sầu vui sướng kêu.
Trong đạo quan, tiểu đạo sĩ ở phía trước điện, an tĩnh chờ đợi khách hành hương, lão đạo sĩ ở hậu viện an tĩnh nhìn tập tranh.
Cái gọi là năm tháng trôi qua rất tốt đẹp.
Trong không khí trôi giạt mùi thơm ngát của cây đỗ quyên.
709
4
5 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
