0 chữ
Chương 5
Chương 5: Hôi giới
"Giao hội với Hôi Giới?"
Trần Linh trong ký ức mơ hồ quả thật có nghe qua cụm từ này, chủ thể của thân xác y hiện giờ chắc hẳn đã từng thấy ở đâu đó.
"Đừng nói với tôi là đến cả Hôi Giới mà cậu cũng quên luôn rồi nhé."
Bác sĩ Lâm đứng dậy, đổ nước trà đỏ như máu trong ấm xuống ống thoát, chậm rãi lên tiếng:
"Trước khi xảy ra Đại Tai Biến, từng có người đưa ra một giả thuyết rằng trong vũ trụ này có vô số không gian - thời gian song song tồn tại. Những không gian này được hình thành cùng lúc với sự khởi đầu của vũ trụ, giống như ánh sáng phát ra khi một cây nến được châm lửa, lan toả khắp bốn phương tám hướng. Bởi vì ánh sáng là vô tận, nên những dòng thời gian ấy sẽ kéo dài theo vô số khả năng mà mãi mãi không giao nhau."
"Nhưng kể từ khi ngôi sao băng đỏ thẫm kia vụt qua bầu trời, tất cả đã bắt đầu hỗn loạn."
"Các dòng thời gian đều bị chấn động, rồi một thế giới màu xám kỳ quái và không rõ nguồn gốc bắt đầu chồng lấn lên thế giới hiện thực."
Bác sĩ Lâm rửa sạch ấm trà, nhưng không đổ hết nước trong đó mà đặt nguyên lên bàn. Vì dùng chút sức, mặt nước bên trong lăn tăn rung động.
Ông xé một tờ giấy, dán lên trên mặt nước, từng làn sóng nhỏ khiến nước thấm dần vào tờ giấy, lan từ những giọt nước nhỏ lẻ đến khi toàn bộ tờ giấy bị thấm ướt.
"Ban đầu, vùng giao nhau chỉ chiếm một phần rất nhỏ, nhưng theo thời gian, phạm vi giao hội ngày càng mở rộng. Vật chất và sinh vật từ thế giới kia bắt đầu xuất hiện trong thế giới của chúng ta. Thậm chí, phần lớn lãnh thổ vốn thuộc về con người hiện nay đều đã bị thế giới ấy chiếm giữ. Giờ chỉ còn lại chín "vực" cuối cùng là nơi con người trú ẩn, giữ lại một tia hy vọng cuối cùng."
"Bởi vì bầu trời của thế giới đó có màu xám, nên chúng ta gọi nó là "Hôi Giới"."
"Khi Hôi Giới chồng lấn lên thực tại, sẽ xảy ra hàng loạt hiện tượng kỳ dị vượt ngoài nhận thức, thậm chí có thể xuất hiện quái vật từ Hôi Giới — chúng ta gọi chúng là "Tai Ách"."
"Nói chung, trong số những người từng trải qua sự chồng lấn với Hôi Giới, hoặc bị tai ách tấn công mà còn sống sót, tám phần sẽ gặp phải rối loạn tinh thần, phần lớn là cả đời không thể hồi phục..."
"Tôi nghi ngờ rằng tình trạng hiện tại của cậu có liên quan đến Hôi Giới."
"Cậu hãy nghĩ kỹ lại xem, liệu mình đã từng gặp phải hiện tượng giao hội với Hôi Giới chưa, hay đã từng bị cuốn vào đó?"
Trước câu hỏi của bác sĩ Lâm, Trần Linh cố gắng lục lại ký ức của thân xác cũ, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được gì... Dù cố nhớ đến mấy, y cũng không thể nào nhớ được ký ức khác nào của đêm qua.
"Tôi không biết." Y chua xót thốt lên.
Bác sĩ Lâm trầm ngâm một lúc, rồi lấy ra một phong thư từ trong ngăn kéo, nhanh chóng viết vài dòng.
"Tình trạng của cậu không còn đơn giản là bệnh tinh thần nữa... Tôi chỉ là một người bình thường, không thể chữa khỏi cho cậu. Nhưng tôi biết một người, chuyên điều trị di chứng ô nhiễm từ Hôi Giới. Có lẽ anh ta có thể giúp được."
"Dù sao, anh ta cũng là một vị bác sĩ thực thụ."
Nghe vậy, ánh mắt Trần Linh chợt sáng lên: "Tôi nên tìm anh ta bằng cách nào?"
"Anh ta sống ở Cực Quang Thành, nhưng thường hay đi đây đó chữa bệnh từ thiện. Nghe nói ở đâu có ca bệnh kỳ lạ là anh ta lại tìm đến đó — đó là con đường để họ trở thành Thần... Tóm lại, cậu hãy đưa phong thư này cho người canh gác ở cổng Cực Quang Thành, để lại họ tên và địa chỉ, họ sẽ thay cậu chuyển giao. Nhiều nhất ba ngày, vị bác sĩ ấy sẽ chủ động tìm đến gặp cậu."
"Cảm ơn bác sĩ!"
Trần Linh nhận lấy phong thư, chân thành cảm tạ.
Thực ra từ khi trên đường nhìn thấy viên muối tan ra, y đã cảm thấy có gì đó không ổn. Những gì xảy ra với y dường như không thể giải thích bằng y học thông thường nữa. Y bước vào phòng khám này, một phần vì đã đi được nửa đường, phần còn lại vì thật sự không biết còn nơi nào khác có thể giúp mình.
Nghe bác sĩ Lâm nói, vị bác sĩ kia hình như rất đặc biệt, còn nhắc tới cái gọi là “con đường trở thành Thần”...
Lẽ nào, thế giới này cũng có một hệ thống tu luyện riêng biệt? Nếu không thì theo lời bác sĩ Lâm, loài người đáng lẽ đã bị tận diệt hoàn toàn sau Đại Tai Biến và sự giao hội với Hôi Giới rồi.
Trần Linh thậm chí cảm thấy, nền khoa học công nghệ hiện tại của thế giới này rất có thể cũng liên quan đến Đại Tai Biến.
"Không cần cảm ơn, giúp tôi gửi lời thăm em trai cậu nhé." Bác sĩ Lâm mỉm cười.
"Em ấy vẫn còn nằm viện ở Khu Hai... Lần sau tôi tới thăm, sẽ chuyển lời giúp bác."
Trần Linh đứng dậy tạm biệt bác sĩ Lâm, đẩy cửa bước ra ngoài.
Dưới ánh sáng nhạt của bầu trời nơi Cực Quang Thành, thân ảnh y dần biến mất. Đôi mắt của bác sĩ Lâm khẽ nheo lại.
"Con hát sao..."
"Lần đầu tiên thấy màn hình trong giấc mơ, chỉ số mong đợi của khán giả là 29%."
"Lúc tôi định trốn chạy, nó nhảy lên 30%."
"Trên đường đến đây, lại tụt xuống còn 27%..."
"Mới nãy bác sĩ Lâm bị chơi khăm, nó lại tăng lên 29%."
"Nếu "khán giả" thật sự tồn tại trong đầu tôi, và những con số đó không phải là ảo giác... thì điều gì đang ảnh hưởng đến chỉ số mong đợi của họ?"
Gió lạnh thổi qua, Trần Linh kéo chặt áo bông, vừa đi về hướng nhà, vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Sân khấu, khán giả, chỉ số mong đợi... Mỗi lần con số ấy thay đổi, dường như đều trùng khớp với một sự kiện nào đó. Phải chăng những sự kiện ấy có thể xem như các "tình tiết" trong vở diễn?
Những gì xảy ra xung quanh y càng kịch tính, càng hấp dẫn thì chỉ số mong đợi càng tăng?
Trên màn hình còn nói: nếu chỉ số mong đợi của khán giả dưới 20%, sẽ không thể đảm bảo an toàn cho diễn viên...
Cụ thể nguy hiểm là gì thì y chưa rõ, nhưng nếu "khán giả" thật sự có thể can thiệp vào thực tại, thì nếu không làm tốt, y sẽ trở thành công cụ để họ xả giận — bị chơi đùa cho tới chết!
Y cảm thấy suy đoán của mình không sai, nhưng để kiểm chứng đúng sai, cần hành động thực tế.
"Có lẽ, mình nên thử chủ động thiết kế các "tình tiết"."
Trần Linh lẩm bẩm.
"A Linh à, ăn sáng chưa?"
Trần Linh quay lại nhìn, thấy bên đường có một tiệm ăn sáng, ông chú đầu quấn khăn bông đang quạt bếp, vui vẻ gọi với y:
"Vào đây, vào đây, ăn tí bánh quẩy uống sữa đậu nành đi. Đêm qua mưa lớn, hôm nay ẩm thấp, không ăn chút gì ấm bụng thì không được." Chú Triệu vừa nói vừa bưng ra chén sữa đậu nóng hổi.
"Cảm ơn chú Triệu."
Trần Linh lục túi, lấy ra ba đồng tiền định đưa, nhưng bị ông đẩy lại.
"Chú mời cậu bữa sáng, sao lại bắt cậu trả tiền?"
"Đừng mà chú Triệu, tuy cháu và nhà chú là hàng xóm mười mấy năm, nhưng tiền bạc phải sòng phẳng."
"Thằng nhỏ này, thôi khỏi. Rảnh rỗi thì giúp Tiểu Ất nhà chú học thêm một chút, mỗi ngày chú sẽ lo cho cậu bữa sáng." Chú Triệu cười rộng miệng, để lộ hàm răng vàng khè.
"Nó không phải tốt nghiệp rồi sao, còn học thêm gì nữa?"
"Với cái thành tích đó, chẳng chỗ nào nhận vào làm. Chú tính cho nó học lại, không lẽ cứ đi làm việc vặt mãi?"
"À..."
"Vẫn là A Linh nhà mình tốt, vừa thông minh vừa hiếu thảo. Nếu có ngày Tiểu Ất nhà chú mà đậu được kỳ thi Chấp Pháp Giả như cậu, chú mừng đến cười cả trong mơ."
Chú Triệu thở dài: "Chỉ tiếc là thằng bé chẳng chịu cố gắng gì cả."
Trần Linh cầm đũa, do dự một lúc rồi nói:
"Chú Triệu... chú có biết tại sao Tiểu Ất lại học kém vậy không?"
"Hả? Sao cơ?"
Trần Linh định nói gì đó, nhưng rồi im lặng một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu: "Thôi bỏ đi, cháu từng hứa với nó sẽ giữ bí mật."
"Đừng vậy mà!"
Tim chú Triệu đập loạn, ông tiện tay gắp thêm quả trứng cho Trần Linh rồi vò đầu cậu:
"A Linh à, chú biết cậu là bạn tốt của Tiểu Ất, nhưng có những chuyện... người làm cha như chú cũng nên biết một chút chứ? Một mình chú vất vả nuôi nó lớn, mỗi ngày thức khuya dậy sớm kiếm tiền cho nó học hành, là để sau này nó có cuộc sống tốt hơn… Nếu cậu biết gì, nhất định phải nói cho chú biết. Cũng đều là vì nó thôi..."
Thấy Triệu thúc lo lắng đến vậy, Trần Linh hơi động lòng. Y do dự một lúc, như thể đang hạ quyết tâm:
"Chú nói đúng, làm bạn, cháu cũng không đành lòng thấy Tiểu Ất cứ sa sút thế này..."
"Sa sút? Rốt cuộc nó làm sao?"
"Nó đang yêu."
"Hả?" Triệu thúc sửng sốt: "Thằng nhóc đó cũng có sức hút đến vậy à?"
Trần Linh mặt tỉnh bơ, cắn miếng bánh quẩy, nhả ra ba chữ:
"Yêu con trai."
Trần Linh trong ký ức mơ hồ quả thật có nghe qua cụm từ này, chủ thể của thân xác y hiện giờ chắc hẳn đã từng thấy ở đâu đó.
"Đừng nói với tôi là đến cả Hôi Giới mà cậu cũng quên luôn rồi nhé."
Bác sĩ Lâm đứng dậy, đổ nước trà đỏ như máu trong ấm xuống ống thoát, chậm rãi lên tiếng:
"Trước khi xảy ra Đại Tai Biến, từng có người đưa ra một giả thuyết rằng trong vũ trụ này có vô số không gian - thời gian song song tồn tại. Những không gian này được hình thành cùng lúc với sự khởi đầu của vũ trụ, giống như ánh sáng phát ra khi một cây nến được châm lửa, lan toả khắp bốn phương tám hướng. Bởi vì ánh sáng là vô tận, nên những dòng thời gian ấy sẽ kéo dài theo vô số khả năng mà mãi mãi không giao nhau."
"Nhưng kể từ khi ngôi sao băng đỏ thẫm kia vụt qua bầu trời, tất cả đã bắt đầu hỗn loạn."
Bác sĩ Lâm rửa sạch ấm trà, nhưng không đổ hết nước trong đó mà đặt nguyên lên bàn. Vì dùng chút sức, mặt nước bên trong lăn tăn rung động.
Ông xé một tờ giấy, dán lên trên mặt nước, từng làn sóng nhỏ khiến nước thấm dần vào tờ giấy, lan từ những giọt nước nhỏ lẻ đến khi toàn bộ tờ giấy bị thấm ướt.
"Ban đầu, vùng giao nhau chỉ chiếm một phần rất nhỏ, nhưng theo thời gian, phạm vi giao hội ngày càng mở rộng. Vật chất và sinh vật từ thế giới kia bắt đầu xuất hiện trong thế giới của chúng ta. Thậm chí, phần lớn lãnh thổ vốn thuộc về con người hiện nay đều đã bị thế giới ấy chiếm giữ. Giờ chỉ còn lại chín "vực" cuối cùng là nơi con người trú ẩn, giữ lại một tia hy vọng cuối cùng."
"Khi Hôi Giới chồng lấn lên thực tại, sẽ xảy ra hàng loạt hiện tượng kỳ dị vượt ngoài nhận thức, thậm chí có thể xuất hiện quái vật từ Hôi Giới — chúng ta gọi chúng là "Tai Ách"."
"Nói chung, trong số những người từng trải qua sự chồng lấn với Hôi Giới, hoặc bị tai ách tấn công mà còn sống sót, tám phần sẽ gặp phải rối loạn tinh thần, phần lớn là cả đời không thể hồi phục..."
"Tôi nghi ngờ rằng tình trạng hiện tại của cậu có liên quan đến Hôi Giới."
"Cậu hãy nghĩ kỹ lại xem, liệu mình đã từng gặp phải hiện tượng giao hội với Hôi Giới chưa, hay đã từng bị cuốn vào đó?"
Trước câu hỏi của bác sĩ Lâm, Trần Linh cố gắng lục lại ký ức của thân xác cũ, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được gì... Dù cố nhớ đến mấy, y cũng không thể nào nhớ được ký ức khác nào của đêm qua.
Bác sĩ Lâm trầm ngâm một lúc, rồi lấy ra một phong thư từ trong ngăn kéo, nhanh chóng viết vài dòng.
"Tình trạng của cậu không còn đơn giản là bệnh tinh thần nữa... Tôi chỉ là một người bình thường, không thể chữa khỏi cho cậu. Nhưng tôi biết một người, chuyên điều trị di chứng ô nhiễm từ Hôi Giới. Có lẽ anh ta có thể giúp được."
"Dù sao, anh ta cũng là một vị bác sĩ thực thụ."
Nghe vậy, ánh mắt Trần Linh chợt sáng lên: "Tôi nên tìm anh ta bằng cách nào?"
"Anh ta sống ở Cực Quang Thành, nhưng thường hay đi đây đó chữa bệnh từ thiện. Nghe nói ở đâu có ca bệnh kỳ lạ là anh ta lại tìm đến đó — đó là con đường để họ trở thành Thần... Tóm lại, cậu hãy đưa phong thư này cho người canh gác ở cổng Cực Quang Thành, để lại họ tên và địa chỉ, họ sẽ thay cậu chuyển giao. Nhiều nhất ba ngày, vị bác sĩ ấy sẽ chủ động tìm đến gặp cậu."
"Cảm ơn bác sĩ!"
Trần Linh nhận lấy phong thư, chân thành cảm tạ.
Thực ra từ khi trên đường nhìn thấy viên muối tan ra, y đã cảm thấy có gì đó không ổn. Những gì xảy ra với y dường như không thể giải thích bằng y học thông thường nữa. Y bước vào phòng khám này, một phần vì đã đi được nửa đường, phần còn lại vì thật sự không biết còn nơi nào khác có thể giúp mình.
Nghe bác sĩ Lâm nói, vị bác sĩ kia hình như rất đặc biệt, còn nhắc tới cái gọi là “con đường trở thành Thần”...
Lẽ nào, thế giới này cũng có một hệ thống tu luyện riêng biệt? Nếu không thì theo lời bác sĩ Lâm, loài người đáng lẽ đã bị tận diệt hoàn toàn sau Đại Tai Biến và sự giao hội với Hôi Giới rồi.
Trần Linh thậm chí cảm thấy, nền khoa học công nghệ hiện tại của thế giới này rất có thể cũng liên quan đến Đại Tai Biến.
"Không cần cảm ơn, giúp tôi gửi lời thăm em trai cậu nhé." Bác sĩ Lâm mỉm cười.
"Em ấy vẫn còn nằm viện ở Khu Hai... Lần sau tôi tới thăm, sẽ chuyển lời giúp bác."
Trần Linh đứng dậy tạm biệt bác sĩ Lâm, đẩy cửa bước ra ngoài.
Dưới ánh sáng nhạt của bầu trời nơi Cực Quang Thành, thân ảnh y dần biến mất. Đôi mắt của bác sĩ Lâm khẽ nheo lại.
"Con hát sao..."
"Lần đầu tiên thấy màn hình trong giấc mơ, chỉ số mong đợi của khán giả là 29%."
"Lúc tôi định trốn chạy, nó nhảy lên 30%."
"Trên đường đến đây, lại tụt xuống còn 27%..."
"Mới nãy bác sĩ Lâm bị chơi khăm, nó lại tăng lên 29%."
"Nếu "khán giả" thật sự tồn tại trong đầu tôi, và những con số đó không phải là ảo giác... thì điều gì đang ảnh hưởng đến chỉ số mong đợi của họ?"
Gió lạnh thổi qua, Trần Linh kéo chặt áo bông, vừa đi về hướng nhà, vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Sân khấu, khán giả, chỉ số mong đợi... Mỗi lần con số ấy thay đổi, dường như đều trùng khớp với một sự kiện nào đó. Phải chăng những sự kiện ấy có thể xem như các "tình tiết" trong vở diễn?
Những gì xảy ra xung quanh y càng kịch tính, càng hấp dẫn thì chỉ số mong đợi càng tăng?
Trên màn hình còn nói: nếu chỉ số mong đợi của khán giả dưới 20%, sẽ không thể đảm bảo an toàn cho diễn viên...
Cụ thể nguy hiểm là gì thì y chưa rõ, nhưng nếu "khán giả" thật sự có thể can thiệp vào thực tại, thì nếu không làm tốt, y sẽ trở thành công cụ để họ xả giận — bị chơi đùa cho tới chết!
Y cảm thấy suy đoán của mình không sai, nhưng để kiểm chứng đúng sai, cần hành động thực tế.
"Có lẽ, mình nên thử chủ động thiết kế các "tình tiết"."
Trần Linh lẩm bẩm.
"A Linh à, ăn sáng chưa?"
Trần Linh quay lại nhìn, thấy bên đường có một tiệm ăn sáng, ông chú đầu quấn khăn bông đang quạt bếp, vui vẻ gọi với y:
"Vào đây, vào đây, ăn tí bánh quẩy uống sữa đậu nành đi. Đêm qua mưa lớn, hôm nay ẩm thấp, không ăn chút gì ấm bụng thì không được." Chú Triệu vừa nói vừa bưng ra chén sữa đậu nóng hổi.
"Cảm ơn chú Triệu."
Trần Linh lục túi, lấy ra ba đồng tiền định đưa, nhưng bị ông đẩy lại.
"Chú mời cậu bữa sáng, sao lại bắt cậu trả tiền?"
"Đừng mà chú Triệu, tuy cháu và nhà chú là hàng xóm mười mấy năm, nhưng tiền bạc phải sòng phẳng."
"Thằng nhỏ này, thôi khỏi. Rảnh rỗi thì giúp Tiểu Ất nhà chú học thêm một chút, mỗi ngày chú sẽ lo cho cậu bữa sáng." Chú Triệu cười rộng miệng, để lộ hàm răng vàng khè.
"Nó không phải tốt nghiệp rồi sao, còn học thêm gì nữa?"
"Với cái thành tích đó, chẳng chỗ nào nhận vào làm. Chú tính cho nó học lại, không lẽ cứ đi làm việc vặt mãi?"
"À..."
"Vẫn là A Linh nhà mình tốt, vừa thông minh vừa hiếu thảo. Nếu có ngày Tiểu Ất nhà chú mà đậu được kỳ thi Chấp Pháp Giả như cậu, chú mừng đến cười cả trong mơ."
Chú Triệu thở dài: "Chỉ tiếc là thằng bé chẳng chịu cố gắng gì cả."
Trần Linh cầm đũa, do dự một lúc rồi nói:
"Chú Triệu... chú có biết tại sao Tiểu Ất lại học kém vậy không?"
"Hả? Sao cơ?"
Trần Linh định nói gì đó, nhưng rồi im lặng một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu: "Thôi bỏ đi, cháu từng hứa với nó sẽ giữ bí mật."
"Đừng vậy mà!"
Tim chú Triệu đập loạn, ông tiện tay gắp thêm quả trứng cho Trần Linh rồi vò đầu cậu:
"A Linh à, chú biết cậu là bạn tốt của Tiểu Ất, nhưng có những chuyện... người làm cha như chú cũng nên biết một chút chứ? Một mình chú vất vả nuôi nó lớn, mỗi ngày thức khuya dậy sớm kiếm tiền cho nó học hành, là để sau này nó có cuộc sống tốt hơn… Nếu cậu biết gì, nhất định phải nói cho chú biết. Cũng đều là vì nó thôi..."
Thấy Triệu thúc lo lắng đến vậy, Trần Linh hơi động lòng. Y do dự một lúc, như thể đang hạ quyết tâm:
"Chú nói đúng, làm bạn, cháu cũng không đành lòng thấy Tiểu Ất cứ sa sút thế này..."
"Sa sút? Rốt cuộc nó làm sao?"
"Nó đang yêu."
"Hả?" Triệu thúc sửng sốt: "Thằng nhóc đó cũng có sức hút đến vậy à?"
Trần Linh mặt tỉnh bơ, cắn miếng bánh quẩy, nhả ra ba chữ:
"Yêu con trai."
8
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
