0 chữ
Chương 9
Chương 9.1
Mấy ngày xem trực tiếp, Tiểu Trương đã trở thành fan trung thành của quỷ chết đói. Hôm nay vẫn như mọi ngày, cô thong thả ngồi trong phòng làm việc, trong lúc rảnh rỗi mở ra app "Cà Chua" xem trực tiếp. Nhìn streamer nổi tiếng chưa từng nhận quảng cáo vậy mà lại đề cử một người mới.
Cô tò mò bấm vào xem thử thì màn hình hiện lên một ID, nhìn qua thì là online hít mèo.
Hít mèo? Tiểu Trương có chút không hiểu, trên màn hình nhảy ra biểu tượng mở livestream. Cô nghĩ thôi thì nhìn một chút, vừa mở lên liền che miệng phát ra một tiếng hô.
"Trương tỷ sao vậy?"
Hoàng Nhi vốn muốn nhờ Từ Tiểu Thiên tới lấy văn kiện, ai mà ngờ Từ Tiểu Thiên lại té xỉu ở cầu thang, hiện giờ đều còn đang nằm trong bệnh viện nên cô chỉ có thể tự mình đi.
Nhưng vừa mở cửa ra đã nghe thấy Tiểu Trương hô một tiếng, vội vàng đi tới sợ xảy ra chuyện. Chỉ là cô chưa kịp xem Tiểu Trương bị gì đã nhìn thấy hình ảnh trên màn hình. Lúc này Hoàng Nhi cũng hô lên một tiếng.
Hai cô gái trăm miệng một lời cùng thốt lên: "Đẹp trai quá đi".
Tiểu Trương nhìn thấy một tiểu thiếu niên gương mặt thanh tú, sáng lạn như ánh sáng mặt trời."Cậu" ghé người trên salon ngủ gật, nhu hòa như ánh nắng. Ánh sáng vừa vặn chiếu vào mái tóc nâu xoăn, lệch bên trên tựa như thiên sứ rơi xuống nhân gian.
Hai người cùng xem một loại trực tiếp nhưng Hoàng Nhi thì lại nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, tuấn lãng ngồi trên ghế salon, tay cầm một ly rượu vang đỏ. Rượu theo động tác của người đàn ông mà lay động, trên khuôn mặt "anh ta" lộ ra nụ cười tà mị.
Hai người lần nữa ôm tim, hô: "Quả thật, đúng là tình nhân trong mộng".
Lời vừa dứt, hai người liếc nhau, hai mắt đều lộ ra vẻ thù địch.
Mèo kim hoa vốn có thể mê hoặc lòng người, biến đổi thành bộ dáng mà nhóm người trưởng thành thích nhất chỉ là cách một cái màn hình năng lực đã giảm đi không biết bao nhiêu lần. Hai người chỉ bị mê hoặc một chút liền thanh tỉnh lại.
Hoàng Nhi cười nói: "Đây là streamer nào vậy? Làm phiền Trương tỷ cho em xin ID". Tiểu Trương cũng vui vẻ đưa ID cho cô, rồi nói: "Tiểu Hoàng đến chỗ của chị lấy báo cáo tài chính tháng này đúng không? Của em đây". Dáng vẻ thúc giục thấy rõ, trên mặt thiếu điều viết "Đi nhanh đi, đừng quấy rầy chị đây online hít người".
Hoàng Nhi cũng gấp gáp trở về xem trực tiếp, nhanh nhẹn nói cảm ơn Trương tỷ liền cầm lấy bản báo cáo vội vàng rời đi.
Đuổi được người đi Tiểu Trương lại đem ánh mắt dời về phía màn hình.
"Thật đáng yêu" Tiểu Trương không chút do dự tặng một chiếc trực thăng chỉ hi vọng thiếu niên đọc lên ID của cô, ngồi tưởng tượng thanh âm của "cậu", nhất định rất mềm mại.
Tuy nhiên, thiếu niên trên màn hình một chút phản ứng cũng không có. Ngay cả khi nghe tiếng hỏa tiễn cao cấp cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua.
Nhưng mà dù vậy cũng không thể khiến người ta nổi giận. Tiểu Trương phảng phất có bộ dạng điên cuồng mà chịu ngược. Vẻ mặt tươi cười, tay không do dự bấm chuột, lại tặng thêm một cái máy bay.
-----------
Khách sạn Gia Hoa là khách sạn 5 sao nổi danh nhất thành phố, bình thường đều là người giàu có, minh tinh nổi tiếng đến ở. Cho nên, an ninh luôn được đề cao, người không có phận sự thì miễn vào.
Hai paparazzi giới giải trí cẩn thận từng li từng tí mai phục ở bụi hoa, nín thở chờ đợi hai người bảo vệ đi qua. Đợi đến khi thân hai người bảo vệ biến mất mới dám thở mạnh một hơi.
"Tiền bối" Một người mang theo cặp kính đen dày cộm, nhìn như học sinh bất an nói.
"Anh nói coi, chúng ta như thế này nếu bị bắt được thì có bị tống đến cục cảnh sát không?"
Một người đàn ông râu ria xồm xoàn, trừng mắt, liếc cậu trai trẻ một cái, mắng:"Cậu thì biết cái gì, phải biết cầu phú quý trong nguy hiểm. Muốn cầm được tin tức giải trí độc quyền, sao có thể không chịu chút khổ sở nguy hiểm này?"
Cậu thanh niên chỉ có thể gật đầu.
Đại thúc chỉnh lại máy chụp ảnh vừa chỉnh vừa nói: "Cậu giám sát kỹ càng một chút cho tôi. Tiểu hoa mới nổi Hồ Bạch Lê đang ở trong khách sạn Gia Hoa này. Cô ta nổi danh không bao lâu liền cùng bốn năm vị phú hào mập mờ không rõ. Nghe nói, Cố tổng hiện tại cũng đang ở trong khách sạn Gia Hoa, nếu có thể đào được tin tức hoặc chụp được một bức ảnh hai người họ ở cùng một chỗ, nhất định sẽ là tin sốt dẻo.”
Đại thúc càng nói càng hào hứng thì cậu thanh niên bên cạnh đưa tay kéo kéo tay áo gã, nhỏ giọng nói:" Tiền bối, anh nhìn kìa ".
" Nhìn cái gì?" Đại thúc thuận theo phương hướng mà người thanh niên chỉ thì thấy có hai người đàn ông đang đứng ở dưới bóng cây, gã lập tức có chút bất mãn.
" Lo mà kiếm Hồ Bạch Lê đi, nhìn hai tên đực rựa này làm gì? Đều là đàn ông thì có chuyện gì xảy ra chứ? "
Thanh niên thấp giọng nói:" Đây không phải là Cố Văn Tông – Cố tổng sao?".
Cố tổng không phải là khách quen của tin tức bát quái giải trí nhưng mà anh luôn quang minh chính đại chễm chệ ở đầu bảng tin tài chính. Là biểu tượng của tuổi trẻ nhiều tiền lại đẹp trai ngời ngời. Trên weibo, dân mạng đều gọi là "lão công quốc dân". Có thể nói là nổi tiếng ngang ngửa minh tinh tuyến 1. Chính vì vậy mà cậu thanh niên mới có thể nhận ra anh.
Đại thúc giơ máy ảnh DSL lên, phóng to nhìn thì đúng là Cố Văn Tông, chỉ là người bên cạnh không phải là Hồ Bạch Lê kia mà là một chàng trai xa lạ. Dáng vẻ cũng không kém minh tinh là bao.
Đại thúc nghĩ thầm "Đây là tiểu sinh của công ty giải trí nào thế? Vậy mà có thể leo lên người của Cố tổng". Nói rồi nhanh tay chụp lại mấy tấm ảnh.
Gã nhìn hình chụp một chút, có chút không vừa ý đang định đưa tay chụp lại mấy tấm lại phát hiện có một bức hình trong máy ảnh đối mặt với ánh mắt của Cố Văn Tông. Bị phát hiện rồi.
Đại thúc run rẩy, nhanh chóng cất máy ảnh đi theo vào.
Thanh niên không hiểu, hô nhỏ: "Tiền bối".
Đại thúc mặc niệm một câu cầu phú quý trong nguy hiểm, cắn răng nói: "Đi theo".
Đại thúc thấy cậu thanh niên vẫn không hiểu, liền đá cậu ta một cái: "Hồ Bạch Lê là ai chứ, cô ta sao có thể so sánh độ hot với Cố tổng, anh ta xưa nay không lộ ra tin tức tình cảm yêu đương nào, nổi danh là giữ mình trong sạch. Ngay cả phóng viên hay paparazzi nổi danh gian xảo nhất cũng không tìm ra được chút dấu vết yêu đương của anh ta".
Hiện tại có bao nhiêu người đang chú ý đến vị trí Cố phu nhân chứ?
Hồ Bạch Lê bất quá chỉ là tin tức giải trí, nếu là tin tức của Cố Văn Tông thì người cùng giới kinh doanh, giới giải trí và cả hào môn đều quan tâm. Mấy cái này cùng tụ một chỗ, không muốn hot cũng không được.
Hai paparazzi giới giải trí thừa dịp bảo vệ không ở đây, nhanh chóng chui ra từ bụi cỏ vỗ vỗ mấy lá rụng trên người giả vờ như là khách nhân của khách sạn mà nghênh ngang đi vào.
Giang Khả Nhạc liên tục quay đầu lại, cảm giác hình như có người đang theo dõi cậu và Cố Văn Tông.
Nhưng quay đầu nhìn lại sau lưng đều là nhân viên của khách sạn cùng khách nhân, không nhìn ra được điều gì khác lạ. Cuối cùng, cậu chỉ có thể nghĩ là mình bị ảo giác.
—
"Tinh~".
Cửa thang máy mở ra, Giang Khả Nhạc đi theo Cố Văn Tông vào thang máy, ngay lúc thang máy chuẩn bị đóng lại thì có hai người chạy tới.
Trong đó có một thanh niên mang cặp kính đen dày, cúi đầu không dám nói, bên cạnh là một đại thúc râu ria xồm xoàn. Bọn họ nhanh chóng nép vào một góc hẻo lánh trong thang máy.
Giang Khả Nhạc ấn số tầng 18, cậu tốt bụng quay sang hỏi hai người họ: "Hai người đi lầu mấy?"
Thanh niên bối rối: "Ừm.. ờ..".
Đại thúc tranh thủ chút thời gian để nhìn bảng số tầng thang máy, nhanh chóng cười nói: "Lầu 18, chúng tôi cũng đi lầu 18".
Giang Khả nhạc nhìn hai người họ một vòng, cảm thấy có chút kỳ quái nhất là mấy cái lá rụng trên tóc của hai người nhưng cũng không nói gì, dù sao có thể ở khách sạn Gia Hoa này đều là kẻ có tiền. Kẻ có tiền thường có vài đam mê đặc thù.
Điển hình là vị Cố tổng bên cạnh này, không phải cũng có hứng với mấy thứ yêu ma quỷ quái đấy thôi.
Thang máy một đường đi thẳng tới tầng 18, Giang Khả Nhạc cùng Cố Văn Tông dẫn đầu đi ra ngoài. Hai người kia cứ thập thò thập thò đi theo cách đó không xa.
"Tiền bối sao anh không chụp ảnh?" - Thanh niên thấp giọng hỏi.
Đại thúc bất mãn liếc nhìn cậu thanh niên: "Cậu thì biết cái gì? Chụp ảnh cùng nhau đi trên hành lang khách sạn làm gì? Đều sẽ bị mọi người nói là bằng hữu nhất định phải đợi đến cảnh cùng nhau tiến vào phòng, cái đó mới gọi là mập mờ, mập mờ hiểu chưa. Chẳng lẽ giải thích là cùng nhau vào làm tóc hả?"
Thanh niên bừng tỉnh đại ngộ.
Hai người sợ bị người khác phát hiện đứng trong góc một hồi, án chừng thời gian lúc này mới đi ra.
Cô tò mò bấm vào xem thử thì màn hình hiện lên một ID, nhìn qua thì là online hít mèo.
Hít mèo? Tiểu Trương có chút không hiểu, trên màn hình nhảy ra biểu tượng mở livestream. Cô nghĩ thôi thì nhìn một chút, vừa mở lên liền che miệng phát ra một tiếng hô.
"Trương tỷ sao vậy?"
Hoàng Nhi vốn muốn nhờ Từ Tiểu Thiên tới lấy văn kiện, ai mà ngờ Từ Tiểu Thiên lại té xỉu ở cầu thang, hiện giờ đều còn đang nằm trong bệnh viện nên cô chỉ có thể tự mình đi.
Nhưng vừa mở cửa ra đã nghe thấy Tiểu Trương hô một tiếng, vội vàng đi tới sợ xảy ra chuyện. Chỉ là cô chưa kịp xem Tiểu Trương bị gì đã nhìn thấy hình ảnh trên màn hình. Lúc này Hoàng Nhi cũng hô lên một tiếng.
Tiểu Trương nhìn thấy một tiểu thiếu niên gương mặt thanh tú, sáng lạn như ánh sáng mặt trời."Cậu" ghé người trên salon ngủ gật, nhu hòa như ánh nắng. Ánh sáng vừa vặn chiếu vào mái tóc nâu xoăn, lệch bên trên tựa như thiên sứ rơi xuống nhân gian.
Hai người cùng xem một loại trực tiếp nhưng Hoàng Nhi thì lại nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, tuấn lãng ngồi trên ghế salon, tay cầm một ly rượu vang đỏ. Rượu theo động tác của người đàn ông mà lay động, trên khuôn mặt "anh ta" lộ ra nụ cười tà mị.
Hai người lần nữa ôm tim, hô: "Quả thật, đúng là tình nhân trong mộng".
Lời vừa dứt, hai người liếc nhau, hai mắt đều lộ ra vẻ thù địch.
Mèo kim hoa vốn có thể mê hoặc lòng người, biến đổi thành bộ dáng mà nhóm người trưởng thành thích nhất chỉ là cách một cái màn hình năng lực đã giảm đi không biết bao nhiêu lần. Hai người chỉ bị mê hoặc một chút liền thanh tỉnh lại.
Hoàng Nhi cũng gấp gáp trở về xem trực tiếp, nhanh nhẹn nói cảm ơn Trương tỷ liền cầm lấy bản báo cáo vội vàng rời đi.
Đuổi được người đi Tiểu Trương lại đem ánh mắt dời về phía màn hình.
"Thật đáng yêu" Tiểu Trương không chút do dự tặng một chiếc trực thăng chỉ hi vọng thiếu niên đọc lên ID của cô, ngồi tưởng tượng thanh âm của "cậu", nhất định rất mềm mại.
Tuy nhiên, thiếu niên trên màn hình một chút phản ứng cũng không có. Ngay cả khi nghe tiếng hỏa tiễn cao cấp cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua.
-----------
Khách sạn Gia Hoa là khách sạn 5 sao nổi danh nhất thành phố, bình thường đều là người giàu có, minh tinh nổi tiếng đến ở. Cho nên, an ninh luôn được đề cao, người không có phận sự thì miễn vào.
Hai paparazzi giới giải trí cẩn thận từng li từng tí mai phục ở bụi hoa, nín thở chờ đợi hai người bảo vệ đi qua. Đợi đến khi thân hai người bảo vệ biến mất mới dám thở mạnh một hơi.
"Tiền bối" Một người mang theo cặp kính đen dày cộm, nhìn như học sinh bất an nói.
"Anh nói coi, chúng ta như thế này nếu bị bắt được thì có bị tống đến cục cảnh sát không?"
Một người đàn ông râu ria xồm xoàn, trừng mắt, liếc cậu trai trẻ một cái, mắng:"Cậu thì biết cái gì, phải biết cầu phú quý trong nguy hiểm. Muốn cầm được tin tức giải trí độc quyền, sao có thể không chịu chút khổ sở nguy hiểm này?"
Cậu thanh niên chỉ có thể gật đầu.
Đại thúc chỉnh lại máy chụp ảnh vừa chỉnh vừa nói: "Cậu giám sát kỹ càng một chút cho tôi. Tiểu hoa mới nổi Hồ Bạch Lê đang ở trong khách sạn Gia Hoa này. Cô ta nổi danh không bao lâu liền cùng bốn năm vị phú hào mập mờ không rõ. Nghe nói, Cố tổng hiện tại cũng đang ở trong khách sạn Gia Hoa, nếu có thể đào được tin tức hoặc chụp được một bức ảnh hai người họ ở cùng một chỗ, nhất định sẽ là tin sốt dẻo.”
Đại thúc càng nói càng hào hứng thì cậu thanh niên bên cạnh đưa tay kéo kéo tay áo gã, nhỏ giọng nói:" Tiền bối, anh nhìn kìa ".
" Nhìn cái gì?" Đại thúc thuận theo phương hướng mà người thanh niên chỉ thì thấy có hai người đàn ông đang đứng ở dưới bóng cây, gã lập tức có chút bất mãn.
" Lo mà kiếm Hồ Bạch Lê đi, nhìn hai tên đực rựa này làm gì? Đều là đàn ông thì có chuyện gì xảy ra chứ? "
Thanh niên thấp giọng nói:" Đây không phải là Cố Văn Tông – Cố tổng sao?".
Cố tổng không phải là khách quen của tin tức bát quái giải trí nhưng mà anh luôn quang minh chính đại chễm chệ ở đầu bảng tin tài chính. Là biểu tượng của tuổi trẻ nhiều tiền lại đẹp trai ngời ngời. Trên weibo, dân mạng đều gọi là "lão công quốc dân". Có thể nói là nổi tiếng ngang ngửa minh tinh tuyến 1. Chính vì vậy mà cậu thanh niên mới có thể nhận ra anh.
Đại thúc giơ máy ảnh DSL lên, phóng to nhìn thì đúng là Cố Văn Tông, chỉ là người bên cạnh không phải là Hồ Bạch Lê kia mà là một chàng trai xa lạ. Dáng vẻ cũng không kém minh tinh là bao.
Đại thúc nghĩ thầm "Đây là tiểu sinh của công ty giải trí nào thế? Vậy mà có thể leo lên người của Cố tổng". Nói rồi nhanh tay chụp lại mấy tấm ảnh.
Gã nhìn hình chụp một chút, có chút không vừa ý đang định đưa tay chụp lại mấy tấm lại phát hiện có một bức hình trong máy ảnh đối mặt với ánh mắt của Cố Văn Tông. Bị phát hiện rồi.
Đại thúc run rẩy, nhanh chóng cất máy ảnh đi theo vào.
Thanh niên không hiểu, hô nhỏ: "Tiền bối".
Đại thúc mặc niệm một câu cầu phú quý trong nguy hiểm, cắn răng nói: "Đi theo".
Đại thúc thấy cậu thanh niên vẫn không hiểu, liền đá cậu ta một cái: "Hồ Bạch Lê là ai chứ, cô ta sao có thể so sánh độ hot với Cố tổng, anh ta xưa nay không lộ ra tin tức tình cảm yêu đương nào, nổi danh là giữ mình trong sạch. Ngay cả phóng viên hay paparazzi nổi danh gian xảo nhất cũng không tìm ra được chút dấu vết yêu đương của anh ta".
Hiện tại có bao nhiêu người đang chú ý đến vị trí Cố phu nhân chứ?
Hồ Bạch Lê bất quá chỉ là tin tức giải trí, nếu là tin tức của Cố Văn Tông thì người cùng giới kinh doanh, giới giải trí và cả hào môn đều quan tâm. Mấy cái này cùng tụ một chỗ, không muốn hot cũng không được.
Hai paparazzi giới giải trí thừa dịp bảo vệ không ở đây, nhanh chóng chui ra từ bụi cỏ vỗ vỗ mấy lá rụng trên người giả vờ như là khách nhân của khách sạn mà nghênh ngang đi vào.
Giang Khả Nhạc liên tục quay đầu lại, cảm giác hình như có người đang theo dõi cậu và Cố Văn Tông.
Nhưng quay đầu nhìn lại sau lưng đều là nhân viên của khách sạn cùng khách nhân, không nhìn ra được điều gì khác lạ. Cuối cùng, cậu chỉ có thể nghĩ là mình bị ảo giác.
—
"Tinh~".
Cửa thang máy mở ra, Giang Khả Nhạc đi theo Cố Văn Tông vào thang máy, ngay lúc thang máy chuẩn bị đóng lại thì có hai người chạy tới.
Trong đó có một thanh niên mang cặp kính đen dày, cúi đầu không dám nói, bên cạnh là một đại thúc râu ria xồm xoàn. Bọn họ nhanh chóng nép vào một góc hẻo lánh trong thang máy.
Giang Khả Nhạc ấn số tầng 18, cậu tốt bụng quay sang hỏi hai người họ: "Hai người đi lầu mấy?"
Thanh niên bối rối: "Ừm.. ờ..".
Đại thúc tranh thủ chút thời gian để nhìn bảng số tầng thang máy, nhanh chóng cười nói: "Lầu 18, chúng tôi cũng đi lầu 18".
Giang Khả nhạc nhìn hai người họ một vòng, cảm thấy có chút kỳ quái nhất là mấy cái lá rụng trên tóc của hai người nhưng cũng không nói gì, dù sao có thể ở khách sạn Gia Hoa này đều là kẻ có tiền. Kẻ có tiền thường có vài đam mê đặc thù.
Điển hình là vị Cố tổng bên cạnh này, không phải cũng có hứng với mấy thứ yêu ma quỷ quái đấy thôi.
Thang máy một đường đi thẳng tới tầng 18, Giang Khả Nhạc cùng Cố Văn Tông dẫn đầu đi ra ngoài. Hai người kia cứ thập thò thập thò đi theo cách đó không xa.
"Tiền bối sao anh không chụp ảnh?" - Thanh niên thấp giọng hỏi.
Đại thúc bất mãn liếc nhìn cậu thanh niên: "Cậu thì biết cái gì? Chụp ảnh cùng nhau đi trên hành lang khách sạn làm gì? Đều sẽ bị mọi người nói là bằng hữu nhất định phải đợi đến cảnh cùng nhau tiến vào phòng, cái đó mới gọi là mập mờ, mập mờ hiểu chưa. Chẳng lẽ giải thích là cùng nhau vào làm tóc hả?"
Thanh niên bừng tỉnh đại ngộ.
Hai người sợ bị người khác phát hiện đứng trong góc một hồi, án chừng thời gian lúc này mới đi ra.
13
0
4 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
