TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Quyển 1 - Chương 8

Minh Châu lúc này quay sang nhìn Cảnh Vân đang đứng ngẩn người bên cạnh, nhắc nhở: “Phụ thân, chúng ta nên mau chóng thông báo cho chưởng môn.”

“... Được.” Lúc này Cảnh Vân mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, thu ánh mắt lại từ phía vách núi, sau đó lấy ra một khối ngọc giản, đang định thi triển pháp quyết để thông báo cho chưởng môn, nhưng còn chưa kịp hành động thì...

“Ầm!”

Tất cả mọi người tức khắc cảm nhận được một đợt dao động lực lượng đáng sợ phát ra từ ngọn chủ phong, nơi đặt đại điện của tông môn. Ngay sau đó, một luồng sáng màu xanh kéo theo tiếng gió thét mãnh liệt, bay thẳng về hướng bên này.

Chỉ trong nháy mắt, luồng sáng xanh đã đáp xuống trước mặt tất cả mọi người.

Chưởng môn Thiên Nguyên tông — Hồng Hiên chân nhân — lúc này đã mất đi vẻ trầm ổn thường ngày. Sắc mặt ông còn u ám hơn cả đạo bào màu đen trên người, đến cả uy áp Kim Đan cũng không kịp thu liễm.

“Bái kiến chưởng môn chân nhân!” Trong số những người có mặt, chỉ có Bồ Anh, Cảnh Vân và Minh Châu là miễn cưỡng trụ vững thân hình, còn lại các đệ tử chỉ đang ở Trúc Cơ kỳ đều không chịu nổi, tức khắc bị luồng uy áp thuần túy này làm cho tan tác, không thể tiếp tục ngự vật, trực tiếp rơi hết xuống đất.

Hồng Hiên chân nhân vừa xuất hiện đã chẳng buồn quan tâm tới đám người kia, ông lập tức lấy ra một món pháp bảo cổ xưa khí tức mạnh mẽ hình đỉnh màu tím, để nó lơ lửng ngay phía trên miệng "vết nứt" đang mở rộng kia.

Từ pháp bảo đỉnh tím liền phát ra ánh sáng vàng, chiếu thẳng xuống vực sâu không thể dò được bên dưới vách núi.

Rất nhanh, dưới ánh sáng vàng soi rọi, dần hiện lên một bóng dáng mờ ảo như do mây mù ngưng tụ mà thành, nhìn tựa như một loại mãnh thú bốn chân nào đó.

Thân ảnh kia vốn đang cuộn mình lười biếng nằm yên, nhưng khi cảm ứng được luồng ánh sáng vàng chiếu tới, nó đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng về phía ánh sáng phát ra một tiếng gầm lớn: “Gào!”

Trong phút chốc, giống như nhỏ một giọt nước vào chảo dầu đang sôi, toàn bộ khe núi lần nữa sôi trào dữ dội, cuồng phong điên cuồng nổi lên, khí thế lần này thậm chí còn mạnh hơn cả vừa rồi.

Thấy vậy, Hồng Hiên chân nhân vội vàng bấm pháp quyết. Tức khắc, từ đỉnh tím lại tiếp tục phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, mang theo lực lượng phong ấn trấn áp vô tận, mạnh mẽ ngăn chặn toàn bộ những biến hóa đáng sợ kia vào sâu bên trong khe nứt.

“Phụt!”

Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, Hồng Hiên chân nhân lập tức phun ra một ngụm máu, hiển nhiên đã phải chịu sự phản phệ không nhỏ.

“Chưởng môn chân nhân, ngài không sao chứ?” Cảnh Vân vội vàng bay tới gần hơn, lo lắng hỏi.

Hồng Hiên chân nhân lắc đầu, nhưng sắc mặt chẳng những không có chút chuyển biến tốt nào, ngược lại càng thêm vài phần mờ mịt: “Rõ ràng phong ấn chưa từng bị phá, tại sao lại...”

Nói được nửa chừng, Hồng Hiên chân nhân đột nhiên sững người. Đối với Kim Đan chân nhân mà nói, dưới Kim Đan đều là sâu kiến. Vừa rồi trong lúc cấp bách ông căn bản chưa kịp chú ý đến việc tại đây vẫn còn khá nhiều đệ tử tông môn.

Lập tức, ông dứt khoát quay đầu lại, nhìn về phía những người đang có mặt, liên tục đưa ra hàng loạt chất vấn:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tại sao các ngươi tụ tập ở đây?”

“Các ngươi đã nhìn thấy những gì?”

Cho dù vừa bị phản phệ, nhưng uy áp Kim Đan chân nhân của Hồng Hiên vẫn không phải thứ mà đệ tử Trúc Cơ kỳ có thể chịu được. Dưới áp lực này, tất cả mọi người đều run rẩy không ngừng, chẳng khác nào chim cút co rúm, không thể động đậy, chỉ muốn quỳ gối thần phục, khai hết tất cả những gì mình biết.

Minh Châu, người hiện giờ đã gần đạt tới Kết Đan kỳ, miễn cưỡng chịu đựng được áp lực, vừa định mở miệng giải thích, thì lại nghe thấy tiếng gào thét mất kiểm soát tiếp theo của Hồng Hiên chân nhân: “Tại sao bản mệnh ngọc giản của Huyền Lăng lại vỡ vụn rồi?”

...

Trong trạng thái mơ màng, Minh Đại từ từ mở mắt ra, dưới người nàng là những tảng đá lạnh lẽo, trước mắt là một vùng mờ mịt xám xịt, ánh sáng vô cùng yếu ớt.

Còn chưa kịp nhìn rõ tình cảnh trước mắt, nàng đã dựng hết lông tóc theo bản năng, toàn thân lập tức bị bao phủ bởi một cảm giác nguy hiểm cực độ, như thể đang bị thứ gì đó vô cùng đáng sợ nhìn chằm chằm vào... Không, không phải chỉ là "như thể"!

Minh Đại đột ngột ngẩng đầu lên...

Trên cao, một đôi mắt khổng lồ đỏ như máu đang cúi xuống nhìn nàng.

3

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.