0 chữ
Chương 3
Quyển 1 - Chương 3
“Ta...” Giọng của Minh Đại yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy. Huyền Lăng thấy vậy, nhíu mày mất kiên nhẫn, thu liễm linh áp.
Cuối cùng Minh Đại cũng có thể miễn cưỡng điều động chút sức lực còn sót lại trên người.
Vào lúc này, người bình thường đáng lẽ nên vội vàng mở miệng giải thích mới đúng. Thế nhưng Minh Đại lúc này, lại dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, chậm rãi chống người từ dưới đất ngồi thẳng dậy, rồi từ từ đứng lên, thân hình lảo đảo như sắp ngã.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Minh Đại, dường như đang nín thở, chờ nàng thốt ra ba chữ kia.
[“Ta nhận tội...”
“Thường Phong Nhai địa thế đặc biệt, ngươi một đệ tử ngoại môn chưa Trúc Cơ cũng không có pháp khí, làm sao có thể xông vào cấm địa? Ta nghi ngờ có ngoại địch âm thầm trợ giúp, việc này liên quan tới an nguy tông môn, tuyệt không thể bỏ qua dễ dàng!”
“Ta không biết...”
“Minh Đại khi nhập môn đã mang theo công pháp của môn phái khác. Tuy rằng công pháp kia hỗn tạp không nhập lưu, nhưng giờ đây ta hoài nghi nàng chính là gian tế do kẻ lòng dạ bất chính an bài, trà trộn vào tông môn chúng ta, lợi dụng quan hệ của trưởng lão Cảnh Vân để chờ thời cơ hành động!”
“Ta không phải...”
“Đúng rồi, năm đó nàng vốn dĩ mang theo công pháp ngoại môn, không thể nào nhập môn được, vậy mà vẫn vượt qua Vấn Tâm lộ. Tuy rằng đạo tâm chỉ là thứ hư vô mờ mịt, nhưng ngay cả thiên tài thiên linh căn như tiểu sư muội cũng chưa từng vượt qua, nàng lại vượt qua được, e rằng có cao nhân âm thầm chỉ điểm, mục đích vô cùng lớn!”
...
“Trấn Linh.”]
Ánh mắt Minh Đại dừng lại trên thanh phi kiếm pháp bảo “Trấn Linh” đang bay quanh người Huyền Lăng chân nhân. Trong câu chuyện, chính là thanh phi kiếm này, theo một tiếng gọi của Huyền Lăng, đã dễ dàng lấy đi tính mạng nàng.
Giải thích chỉ hữu ích khi có người tin tưởng. Nhưng tới thời khắc này, Minh Đại đã hiểu rõ, ở đây không ai tin nàng cả, dù đó là cha ruột nàng — Cảnh Vân cũng sẽ không tin.
“Ta...”
“... Không nhận!”
Hai chữ cuối cùng vừa dứt, Thường Phong Nhai hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai ngờ rằng Minh Đại lại ngang nhiên từ chối nhận tội!
“Hửm?” Đôi mắt phượng vốn đang khép hờ của Huyền Lăng chân nhân lúc này mới thực sự mở ra hoàn toàn. Cho tới khi Minh Đại nói ra câu “không nhận”, đây mới là lần đầu tiên Huyền Lăng chân nhân thực sự “nhìn” nàng... Dĩ nhiên, cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Minh Đại ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Huyền Lăng.
Một Kim Đan chân nhân, nếu đặt vào ngày thường, trong mắt Minh Đại một lòng truy cầu trường sinh đạo pháp thì chính là tiền bối khiến nàng vô cùng hâm mộ kính ngưỡng. Nhưng lúc này, trong lòng nàng chỉ cảm thấy lạ lùng bình tĩnh.
Cuối cùng Minh Đại cũng có thể miễn cưỡng điều động chút sức lực còn sót lại trên người.
Vào lúc này, người bình thường đáng lẽ nên vội vàng mở miệng giải thích mới đúng. Thế nhưng Minh Đại lúc này, lại dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, chậm rãi chống người từ dưới đất ngồi thẳng dậy, rồi từ từ đứng lên, thân hình lảo đảo như sắp ngã.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Minh Đại, dường như đang nín thở, chờ nàng thốt ra ba chữ kia.
[“Ta nhận tội...”
“Thường Phong Nhai địa thế đặc biệt, ngươi một đệ tử ngoại môn chưa Trúc Cơ cũng không có pháp khí, làm sao có thể xông vào cấm địa? Ta nghi ngờ có ngoại địch âm thầm trợ giúp, việc này liên quan tới an nguy tông môn, tuyệt không thể bỏ qua dễ dàng!”
“Minh Đại khi nhập môn đã mang theo công pháp của môn phái khác. Tuy rằng công pháp kia hỗn tạp không nhập lưu, nhưng giờ đây ta hoài nghi nàng chính là gian tế do kẻ lòng dạ bất chính an bài, trà trộn vào tông môn chúng ta, lợi dụng quan hệ của trưởng lão Cảnh Vân để chờ thời cơ hành động!”
“Ta không phải...”
“Đúng rồi, năm đó nàng vốn dĩ mang theo công pháp ngoại môn, không thể nào nhập môn được, vậy mà vẫn vượt qua Vấn Tâm lộ. Tuy rằng đạo tâm chỉ là thứ hư vô mờ mịt, nhưng ngay cả thiên tài thiên linh căn như tiểu sư muội cũng chưa từng vượt qua, nàng lại vượt qua được, e rằng có cao nhân âm thầm chỉ điểm, mục đích vô cùng lớn!”
...
“Trấn Linh.”]
Ánh mắt Minh Đại dừng lại trên thanh phi kiếm pháp bảo “Trấn Linh” đang bay quanh người Huyền Lăng chân nhân. Trong câu chuyện, chính là thanh phi kiếm này, theo một tiếng gọi của Huyền Lăng, đã dễ dàng lấy đi tính mạng nàng.
“Ta...”
“... Không nhận!”
Hai chữ cuối cùng vừa dứt, Thường Phong Nhai hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai ngờ rằng Minh Đại lại ngang nhiên từ chối nhận tội!
“Hửm?” Đôi mắt phượng vốn đang khép hờ của Huyền Lăng chân nhân lúc này mới thực sự mở ra hoàn toàn. Cho tới khi Minh Đại nói ra câu “không nhận”, đây mới là lần đầu tiên Huyền Lăng chân nhân thực sự “nhìn” nàng... Dĩ nhiên, cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Minh Đại ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Huyền Lăng.
Một Kim Đan chân nhân, nếu đặt vào ngày thường, trong mắt Minh Đại một lòng truy cầu trường sinh đạo pháp thì chính là tiền bối khiến nàng vô cùng hâm mộ kính ngưỡng. Nhưng lúc này, trong lòng nàng chỉ cảm thấy lạ lùng bình tĩnh.
3
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
