Chương 46
Chủ Nhân, Ngươi Cứ Gọi Ta Là Tiêu Ma Là Được
Dịch: Dưa Hấu
"Sư phụ, ngươi không sao chứ?" Vương Đại Xuân vẻ mặt lo lắng nhìn sư phụ.
Hắn thấy sư phụ ngồi đó, thoạt nhìn thì có vẻ đang uống trà, nhưng thực chất lại ngẩn người ra. Sau đó hắn chỉ thấy biểu cảm của sư phụ liên tục biến đổi, cứ như mấy đào kép hát tuồng, hết bộ dạng này đến bộ dạng khác, thậm chí ngay cả mấy đào kép kia cũng không sánh được với sư phụ.
Lấy lại tinh thần, Lâm Phàm xua xua tay, "Không có gì, ngươi cứ luyện tập đi. Vi sư chỉ là thấy ngươi ưu tú như vậy, nên cảm thấy rất vui mừng thôi."
"Ồ."
Lại được sư phụ khen ngợi một trận, tâm tình Đại Xuân càng thêm phấn khởi. Hắn cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày tốt lành, từ đầu đến chân đều tràn ngập niềm vui.
Nhưng sự thay đổi của Lâm Phàm, trong mắt Hoắc Linh Hủy lại không hề đơn giản như vậy.
Chắc chắn là sư phụ có tâm sự.
Chắc chắn là võ quán đang gặp áp lực, nếu muốn xóa bỏ loại áp lực này, nhất định phải nỗ lực tu hành. Chỉ có thực lực mạnh mẽ, mọi áp lực đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Lâm Phàm thở sâu, xem xét các phần thưởng.
‘Cảnh giới võ đạo: Khí Huyết cảnh lục trọng’
‘Bách Liệt Truy Hồn Thối viên mãn.’
‘Lục Hợp Kình Thiên Tâm Pháp viên mãn.’
‘Huyền Thiên Đỉnh.’
Cảnh giới võ đạo thì khỏi cần nhìn, Khí Huyết cảnh lục trọng? Sao, nếu lựa chọn phần thưởng này, còn có thể kéo cảnh giới của ta trở về lục trọng hay sao?
Lâm Phàm xem như đã phát hiện ra, nếu mình không chết, Đại Xuân sẽ không bộc phát ra tiềm lực bản thân a.
Lần mô phỏng đầu tiên, Đại Xuân đột phá đến Khí Huyết cảnh tam trọng vào năm thứ chín, nhưng trước đó đã lãng phí mất mấy năm.
Lần mô phỏng thứ hai, Đại Xuân đột phá đến Khí Huyết cảnh tứ trọng vào năm thứ tư, còn tu thành bí kỹ.
Còn lần mô phỏng này...
Thôi, hắn không muốn nói nữa.
Mười hai năm mới đạt đến Khí Huyết cảnh tứ trọng.
Đến khi chết ở tuổi ba mươi sáu, mới chỉ là Khí Huyết cảnh lục trọng.
Ai nhìn vào cũng phải choáng váng.
Thật sự phải đợi vi sư bị người ta đánh chết, ngươi mới chịu bùng nổ đúng không?
Huống hồ ba lần mô phỏng này, không thể dùng thời gian để cân nhắc được. Lần thứ nhất, nội tình võ quán là giả, bí tịch cũng là giả.
Lần thứ hai, bí tịch là thật, nhưng thời gian tu luyện đến Khí Huyết cảnh tứ trọng cũng không tính là ngắn, được cái là có thêm một môn bí kỹ.
Nhưng đến lần thứ ba này thì thật sự bá đạo, rõ ràng là vô cùng khắc khổ, nhưng cảnh giới võ đạo lại không hề tăng lên.
Ba năm một cảnh giới, đến cảnh giới thứ tư thì triệt để dừng bước, không tiến thêm được nữa.
Đồ nhi cưng à, vi sư đã đem tất cả vốn liếng cất giữ dưới đáy rương giao cho ngươi rồi. Nội tình phong phú, đúng là... Thôi, nghĩ kỹ lại thì Đại Xuân cũng không tệ lắm.
Ba mươi sáu tuổi đạt đến Khí Huyết cảnh lục trọng, cũng có thể thành lập võ quán. Không thể so sánh với những thiên tài, nhưng so với những người khác thì vẫn ổn, ví dụ như so với Chu Minh Sơn, Chu Minh Nhạc, hoặc Bách Hạc Vân của Vân Long võ quán.
Trộn lẫn trong đám võ quán bát phẩm thì vẫn dư sức.
Sau khi tự an ủi bản thân, Lâm Phàm cảm thấy cũng tạm được.
Còn về những phần thưởng khác, trước mắt không cần nghĩ đến, thứ thực sự quan trọng là Huyền Thiên Đỉnh. Trong mô phỏng đã nói rõ, nó là bảo vật hiếm có trên đời, thuộc về loại bảo bối chân chính khó tìm.
Còn về việc tại sao hắn lại bị hút khô, chắc chắn là do kỹ thuật không đúng.
Lâm Phàm vẫn tương đối hiểu rõ bản thân.
Chắc chắn là do đọc nhiều sách quá, nghĩ đến chuyện Tích Huyết nhận chủ, sau đó bị một trận hút mạnh, hút đến chết đi.
Nhất định là như vậy, không có nguyên nhân nào khác.
Lâm Phàm đứng dậy, rời khỏi sân luyện võ, đi vào phòng ngủ, khóa cửa cẩn thận mới triệu hồi Huyền Thiên đỉnh ra.
Vừa triệu hồi vật này ra, Lâm Phàm lập tức không dám chạm vào, mà giữ một khoảng cách nhất định, cẩn thận quan sát. Cái đỉnh này cũng không lớn, chỉ cỡ bàn tay, có hình vuông, bốn chân hai tai.
Mặt ngoài màu xanh biếc giống như đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng nên bị rỉ sét, bốn phía điêu khắc những hoa văn thần bí, không ai hiểu được.
Nhưng Tề Thiên Nguyên đã nói trong mô phỏng, đỉnh này có thể ôn dưỡng thân thể, tăng lên thiên phú võ đạo, thậm chí có thể thay đổi cả một vùng đất, đúng là bảo bối để khai tông lập phái.
Thật sự mà nói, nếu như không có những chuyện xảy ra trong mô phỏng, thân là một người xuyên việt, hắn nhất định sẽ nghĩ đến việc Tích Huyết nhận chủ, xem xem có phản ứng gì không. Nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn không có ý định đó.
Lâm Phàm tự nhủ với cái đỉnh, "Đỉnh này không phải là vật tầm thường, nhìn xem đại khí bàng bạc vô cùng phi phàm, đại diện cho chính khí thiên địa. Muốn kích hoạt nó, chỉ sợ phải dùng những thứ chí dương chí cương."
Hắn nói những lời này là để cho cái đỉnh nghe.
Tề Thiên Nguyên đã nói đỉnh này có linh tính, chắc chắn nó có thể nghe hiểu được.
Chẳng qua đến bây giờ nó vẫn chưa có nửa điểm phản ứng, hiển nhiên là đang chờ hắn, trong tình huống chưa biết rõ nông sâu, vẫn nên làm ra một chuyện gì đó phù hợp với mong muốn của nó.
Tỷ như Tích Huyết.
Nghĩ đến đây, Lâm Phàm đứng dậy, trèo lên ghế, "Chí dương chí cương, đó chính là dương khí. Chuyện này dễ thôi mà, ta đây đến giờ vẫn còn thủ thân như ngọc, đi tiểu chắc chắn nguyên khí tràn đầy, hẳn là có thể thỏa mãn nhu cầu của nó."
Nghĩ là làm, hắn định sắp móc ra...
Nhưng đúng lúc này, cái đỉnh nhỏ bé không nhúc nhích kia đột nhiên rung động, khiến cho cái bàn rung lên loảng xoảng. Lập tức một giọng nói giống như truyền đến từ thời viễn cổ, vang lên trong đầu Lâm Phàm.
"Tích huyết tế đỉnh, đoạt tạo hóa chi lực."
"Ngươi biết nói chuyện?" Lâm Phàm há hốc mồm, vô cùng chấn kinh.
"Tích huyết tế đỉnh, đoạt tạo hóa chi lực."
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Tích huyết tế đỉnh, đoạt tạo hóa chi lực."
Giọng nói kia thủy chung chỉ lặp đi lặp lại một câu nói.
"Không, tích huyết chắc chắn là không đủ, dù sao ta tu luyện là tâm pháp chí dương chí cương, nhưng còn kém xa so với nước tiểu đồng tử ngâm của ta, ta thấy vẫn nên đi tiểu càng thêm đại bổ, càng có tác dụng." Lâm Phàm lắc đầu nói
Nói xong, hắn liền định tưới đầy một bồn nước tiểu đồng tử lên Huyền Thiên Đỉnh.
"Ngươi dừng tay cho lão tử." Một giọng nói vừa lúng túng vừa tức giận truyền đến.
Khiến Lâm Phàm giật mình run tay, không nhịn được mà phụt ra, lộc cộc lộc cộc tí tách tựa như rót rượu, nhanh chóng đã rót đầy Huyền Thiên Đỉnh.
Giờ phút này, tất cả đều im lặng.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy va chạm vào nhau.
“Phù ~~.”
Lâm Phàm thoải mái rên lên một tiếng sau khi trút bầu tâm sự.
...
...
Trong sân nhỏ, bên cạnh miệng giếng, cái Huyền Thiên Đỉnh tạo hóa bị ngâm trong làn nước sạch, Lâm Phàm thì ngồi xổm bên cạnh, cầm chổi lông đem nó lật nghiêng, ra sức cọ rửa bên trong.
"Thật xin lỗi, thật ngại quá, do ngươi dọa ta giật mình, ta mới không nhịn được."
Lâm Phàm vừa cọ vừa tỏ vẻ ăn năn hối lỗi, dĩ nhiên đây là hắn cố ý, ai bảo cái đồ chơi này trong mô phỏng lại hút hắn thành thây khô.
"Ngươi tên hỗn trướng này, ngươi có phải không hiểu tiếng người hay không hả? Tích huyết, ta bảo ngươi tích huyết." Huyền Thiên Đỉnh gào lên.
"Tích huyết, ta sẽ bị ngươi hút thành thây khô."
"Ngọa tào, từ đâu ngươi biết được, làm sao ngươi biết?"
"Ngươi đâu phải thứ tầm thường, ngươi là tồn tại khó lường nắm giữ tạo hóa chi lực, ta yếu đuối thế này, tích huyết tế ngươi, chẳng phải đang tự tìm đường chết hay sao?"
Lâm Phàm cùng Huyền Thiên Đình đối thoại, ngữ khí bình tĩnh, cứ như những người bạn thân lâu ngày gặp lại.
"Phải, cũng do lão tử sơ ý bất cẩn, nên bị ngươi nhìn thấu, ngươi cũng thật thông minh." Huyền Thiên Đình thản nhiên thừa nhận, thậm chí còn cảm thấy bản thân quá sơ suất, vậy mà không lừa được hắn.
"Ngươi mang danh là Huyền Thiên Đình, cái tên nghe chính khí như vậy, sao lại nghĩ đến chuyện hãm hại người khác?" Lâm Phàm nói.
"Huyền Thiên Đình? Ai là Huyền Thiên Đình? Lão tử không phải Huyền Thiên Đình, lão tử là Ma Nguyên Đỉnh uy danh hiển hách, rốt cuộc ngươi đã móc lão tử ra bằng cách nào, chỉ bằng chút thực lực của ngươi, cho dù một cơn gió cũng có thể thổi bay ngươi."
Ma Nguyên Đỉnh hết sức mờ mịt, nó theo chủ nhân trước đó chìm vào giấc ngủ ở nơi kia, chủ nhân dùng thân hóa thành tuyệt địa, nó vừa mới khôi phục lại một chút ý thức, liền xuất hiện ở đây?
Lâm Phàm đảo mắt, tiện tay bịa chuyện nói, "Là sư phụ ta mang về."
"Sư phụ ngươi? Là ai?"
"Mô Phỏng lão tổ."
"Cái gì? Mô Phỏng lão tổ? Nghe còn chưa từng nghe, hơn nữa chuyện đó là không thể nào, sư phụ ngươi có thể đem ta từ nơi đó mang về, vậy sao thực lực của ngươi lại yếu như vậy, yếu đến mức không bằng một con kiến trong tuyệt địa, nếu sư phụ ngươi thật sự lợi hại như vậy, không thể nào để ngươi yếu như thế được." Ma Nguyên Đỉnh không tin chút nào.
"Có gì mà không thể, sư phụ ta bảo ta là kỳ tài ngút trời, nói thật với ngươi, ta bái sư mới mười ngày, liền tu luyện đến cảnh giới này." Lâm Phàm nói.
Ra ngoài đường ai lại nói thật bao giờ.
Trong nước tiểu, Ma Nguyên Đỉnh chắc chắn đã bị hao tổn, nếu không thì ngay từ đầu, nó đã không thể mặc kệ hắn đi tiểu vào, cho nên ngoài việc lừa gạt ra, đối phương không thể nào tự mình động thủ được.
"Không thể nào, chuyện này là không thể nào, trên đời này sao có loại thiên kiêu như ngươi, ngươi khoác lác."
"Ai, vốn tưởng ngươi được xưng là tạo hóa chi khí thì kiến thức phải rộng rãi, không ngờ cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đúng là thất vọng, thôi vậy, ta vẫn nên trả ngươi về cho sư phụ, để hắn luyện chế thành thứ khác vậy."
"Đừng, đừng mà huynh đệ, có gì từ từ nói, đừng làm lớn chuyện như vậy." Ma Nguyên Đỉnh có chút hoảng.
Trước mặc kệ những thứ khác, ít nhất sư phụ tên này chắc chắn là có thật, nếu không thì không thể đưa nó ra được.
"Huynh đệ, chúng ta làm thế này đi, ngươi thả ra một luồng khí huyết, ta xem thử sẽ biết ngươi nói thật hay giả." Ma Nguyên Đỉnh nói
"Ngươi sẽ không nhân cơ hội hãm hại ta đấy chứ."
"Huynh đệ, ngươi có một sư phụ lợi hại như vậy, khẳng định hắn luôn theo dõi động tĩnh ở đây, nếu ta có ý đồ xấu, ngươi nghĩ ta có thể sống sót hay sao?"
“Phải, cũng đúng, sư phụ ta vô cùng ghê gớm."
Hệ thống mô phỏng không có phản ứng, rõ ràng là không có nguy hiểm.
Lâm Phàm phóng thích một luồng khí huyết, Ma Nguyên Đỉnh lập tức hấp thu.
"Tốt, bây giờ để ta xem thử huynh đệ ngươi đã tích lũy được bao nhiêu khí huyết." Ma Nguyên Đỉnh vẫn không tin, nhưng sau khi nó vừa phân tích xong, Ma Nguyên Đỉnh thất thanh hét lên.
"Sao có thể, Khí Huyết cảnh bát trọng, tâm pháp chí dương chí cương viên mãn, võ học chưởng pháp viên mãn, võ học hoành luyện viên mãn, còn tu luyện thành cả bí kỹ, khí huyết hùng hậu đơn giản là dọa người."
"Hơn mười ngày, ngươi thật sự chỉ tu luyện hơn mười ngày thôi sao?"
"Không thể nào, trên đời này sao lại có loại quái vật như ngươi."
"Huynh đệ, ngươi nói thật đi, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Với tình huống của ngươi, chuyện này không phải là người có thể làm được, ngươi có phải là lão quái vật nào đó chuyển thế, chuyên tu luyện những thần công nghịch thiên hay không?"
Ma Nguyên Đỉnh trợn mắt há mồm, nó đã từng gặp quá nhiều thiên kiêu tung hoành thiên địa, tự cho đã nhìn thấu tất cả mọi thứ trên đời, nhưng giờ phút này, sau khi nhận định Lâm Phàm một lần, nó đã hoàn toàn bị trấn áp.
Thật sự mà nói, nó cũng từng nhận định chủ nhân của mình, nhưng so với Lâm Phàm thì đến tư cách xách giày cũng không có.
Đây không phải là yêu nghiệt nữa, mà là quái vật trong quái vật.
"Không phải, ta chỉ là một người bình thường, tình cờ được sư phụ nhìn trúng, mới bước lên con đường tu luyện, tình huống của ngươi hiện giờ chắc hẳn là không tốt lắm, hẳn là đã bị chôn vùi quá lâu, uy năng hao tổn nghiêm trọng."
"Ngươi có muốn đi theo ta không, ta giúp ngươi vượt qua đỉnh phong ngày xưa, mang ngươi đặt chân đến những thế giới mà ngươi chưa từng thấy." Lâm Phàm mỉm cười, từng bước dẫn dụ.
"Chủ nhân, ta có thể gặp được ngươi, chính là duyên phận của chúng ta, sau này ngươi cứ gọi ta là Tiểu Ma là được, ta cam đoan sẽ dốc hết toàn lực phụ tá ngươi, nhất định dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua những chủ nhân trước đây của ta."
"Ngươi đã qua mấy đời?"
"Đúng vậy, đánh không lại thì gia nhập, chuyện thường thôi mà."
"Vậy ngươi hiện tại đối với ta?"
"Ngươi không giống với bọn hắn, ta là bị mị lực của ngươi chinh phục, cam tâm tình nguyện mà theo ngươi, chủ nhân.”
14
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
