TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13: Ta và công tử đều giống nhau mà

Tầng ba Hồng Nguyệt Lâu!.

"Đây là một trong những gian phòng tốt nhất, dùng để ngắm hội du thuyền của Hồng Nguyệt Lâu ta".

Nàng vừa nói vừa dắt cả ba vào trong, mở cánh cửa ra đập vào mắt họ là một gian phòng, được trang trí tinh xảo, bất mất rộng lớn, được ánh trăng chiếu gọi qua khe cửa sổ.

Dưới khung cửa sổ, khu phố được trang trí vô số lồng đèn, chiếu rọi cả màn đêm, tiếng cười đùa vang khắp nơi, bao quanh Hồng Nguyệt Lâu có vô số người đang đứng trên cầu chen nhau vị trí tốt nhất để xem đệ nhất mỹ nhân tinh thành như thế nào.

Lâm Thụ hai mắt sáng lên nhìn ngó xung quanh vui vẻ gật đầu vì hài lòng.

Lâm Thụ là người từng trải đã đi qua vô số tửu lâu, nếu so Hồng Nguyệt Lâu với Trung Châu thì chỉ có thua kém, còn so với những tửu lâu khác hắn từng đi qua chỉ hơn, nghĩ tới đây hắn liếc nhìn Hàn Nguyệt người đang có biểu cảm khó coi, chỉ lắc đầu một cái.

Hàn Nguyệt cũng chỉ biết lắc đầu một cái, thua tâm phục khẩu phục, không biết nói gì thêm, liếc nhìn Cơ Thiên Phàm đang mỉm cười rồi thở dài cái.

Vào lúc này hắn hiểu rõ từ lấy trứng chọi đá là gì, lúc đầu hắn tưởng hắn chỉ thua vì bên hắn không có một mỹ nhân như Hồng Nguyệt Lâu nhưng từ lúc tiến vào đây tới trước, dù chỉ một lúc, qua quan sát của hắn cùng với những năm kinh nghiệm, thì hắn hiểu mình có thể cầm cự được đến giờ là đã giỏi lắm rồi.

"Sao Hoa tiểu thư lại nghĩ chúng ta đến vì đệ nhất mỹ nhân, mà không phải vì Hoa Tiểu Thư cơ chứ??" Cơ Thiên Phàm đi theo sau lưng nàng, biểu lộ ra khuôn mặt khó hiểu, nàng nhẹ nhàng đáp.

"Lâm công tử nói đùa rồi~ ta đây sao có thể so sánh với đệ nhất mỹ nhân, người khiến cho vô số công tử tài hoa đều say mê đắm đuối vì nàng ta."

Khi nói ra những lời này trên khuôn mặt của nàng khóe hiện lên sự u sầu ẩn giấu trong nụ cười của nàng, khiến người ta cảm thấy thương xót, nàng vẫn cố giữ nụ cười giang tay về phía bàn mời ngồi.

Cơ Thiên Phàm chỉ mỉm cười, lướt qua nàng tiến tới bàn ngồi xuống, rót một ly trà cho mình, từ từ nhâm nhi nhìn về phía nàng, khuôn mặt đầy chính trực, giọng điệu trở nên nghiêm túc nói.

"Nếu ta nói hôm nay ta tới đây vì Hoa tiểu thư, Hoa tiểu thư có tin ta không?"

khuôn mặt nàng hiện rõ sự bất ngờ, hai mắt hơi to ra, dùng tay che miệng lại, hai má bất giác đỏ lên như thiếu nữ thanh xuân, giọng nói trở nên không rõ ràng, lắp bấp không nói thành lời.

"Vì.. vì.. ta.. công tử. tử...xin đừng trêu chọc ta".

Nàng ta nói xong vô cùng xấu hổ, ngại ngùng, biểu cảm thay đổi liên tục, như một con mèo trong vô cùng dễ thương, làm cho người ta chỉ muốn nựng một cái, cuối cùng nàng che mặt đi vì xấu hổ hai má đỏ lên bừng bừng.

Cơ Thiên Phàm chỉ biết bật cười thành tiếng, trong vô cùng nho nhã như một thư sinh, sau lưng được ánh trăng chiếu rọi vào khiến hắn càng nổi bật hơn trong căn phòng.

Làm cho nàng ta ngơ người ra, quên đi sự ngại ngùng, hai tay vô thức hạ xuống, đắm đuối nhìn Cơ Thiên Phàm, nhịp tim đập loạn nhịp lên vì xúc động, một cảm giác kì lạ khiến nàng khó mà diễn tả ra được, trong ánh mắt nàng ta chỉ còn lại Cơ Thiên Phàm, nàng vô thức lẩm bẩm vài câu nhỏ tới mức chỉ mình nàng nghe được.

"Không lẽ đây là yêu sao?"

Cơ Thiên Phàm cười một lúc, thấy nàng ngơ người ra, bèn quan tâm lên tiếng nói.

"Hoa tiểu thư nàng không sao chứ"

Hắn từ từ tiến bước lại gần nàng để tay lên trán nàng, khuôn mặt vô cùng lo lắng, một hồi lâu nàng mới trợt nhận ra bừng tỉnh lại, bốn mắt chạm nhau, khuôn mặt hai người lúc này gần như chạm sát vào nhau, có thể thấy được hết khuôn mặt của nhau đến từng chi tiết.

Chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể chạm môi nhau, khuôn mặt nàng vô thức đỏ lên khiến cả khuôn mặt nàng nóng bừng bốc khói, hai mắt hoảng hốt, vội vàng cúi đầu xuống tránh khỏi bàn tay của Cơ Thiên Phàm đang để trên trán nàng.

"Ta...ta không sao" chưa kịp để Cơ Thiên Phàm kịp phản ứng, nàng ta liền vội vàng rời đi hai tay che khuôn mặt chạy ra ngoài, đóng cửa cái "rầm" để lại Cơ Thiên Phàm khuôn mặt đầy sự lo lắng, giang bàn tay về phía nàng trong sự tiếc nuối.

Khi bóng dáng nàng khuất dần hoàn toàn, hắn chỉ thở dài đầy tiếc nuối lắc đầu nhẹ, quay lưng tiến về phía bàn ngồi xuống.

"Hai đứa bây ngồi ăn dưa đủ chưa?" Cơ Thiên Phàm giọng điệu có chút không vui, liếc xéo cả hai đang ngồi ăn dưa.

"Chưa, haiz chỉ còn một chút nữa thôi~" Lâm Thụ vừa nhai dưa trong miệng giọng điệu vô cùng vui vẻ và có chút tiếc nuối đáp lại.

Hàn Nguyệt không nói gì chỉ liếc xéo Lâm Thụ ngồi xơi ra một chút trong âm thầm, trong lòng thầm nghĩ.

"Đúng ngốc hết thuốc chữa~"

Cơ Thiên Phàm chỉ nở một nụ cười không nói gì, ấn vào chiếc chuông trên bàn, một cô nương từ ngoài cửa bước vào bên trong, đưa thực đơn cho Cơ Thiên Phàm dịu dàng lên tiếng.

"Ba vị công tử dùng gì ạ~" giọng điệu vô cùng mềm mại, dễ nghe khiến người ta cảm thấy thoải mái, cả ba không phản ứng gì nhiều, Cơ Thiên Phàm nhàn nhạt nói.

"Trong thực đơn có thứ gì cứ mang hết lên" Cơ Thiên Phàm không nhìn lấy thực đơn một cái, liền lên tiếng nói, khiến nàng có chút sẩn sờ như liền thu lại chỉ bình tĩnh thu lại thực đơn, động tác vô cùng thanh nhã gật đầu rồi rời đi.

Khiến cho Hàn Nguyệt và Lâm Thụ có chút tán thưởng, về mặt nhân viên Hồ Tuyết Lâu của hắn công nhận không bằng Hồng Nguyệt Lâu, hắn chỉ biết thở dài.

Cơ Thiên Phàm không nói gì đứng lên tiếng tới cửa sổ, chóng tay nhìn ra ngoài ngắm nhìn xung quanh.

Khung cảnh khác trong một căn phòng nào đó.

"Sao rồi?" người vừa lên tiếng không ai khác là Hoa Như Mộng giọng điệu không cảm xúc, khuôn mặt lạnh tanh khác hoàn toàn khi đứng trước mặt Cơ Thiên Phàm.

Sao tiếng nói của nàng một nữ nhân mặc áo đen bó sát người xuất hiện sau lưng nàng, quỳ gối cung kính trước nàng trả lời.

"Thưa tiểu thư, theo như điều tra Lâm gia không có người nào tên là Lâm Thiên cả"

"Um ta biết rồi" nàng nhẹ nhàng đáp như thể đã biết trước từ trước, rồi nàng lẩm bẩm vài câu.

"Lâm Thiên ngươi ruốt cuộc là ai"

"Vị Lâm công tử đây hình như rất thích thú với sự nhộn nhiệt?" người vừa lên tiếng là một thiếu niên tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, lịch sự nho nhã, mái tóc đen dài bóng mượt, khoác lên mình một bạch y, cầm trên tay một chiếc quạt che đi nửa khuôn mặt của mình.

"Um vị công tử đây hình như cũng vậy~" Cơ Thiên Phàm không thèm liếc nhìn qua chỉ thản nhiên đáp.

"Đương nhiên ai chả thích sự nhộn nhiệt chứ, nhất là ở cái thế giới chém giết nhàm chán này~" hắn từ từ thu lại quạt, đập vào lòng bàn tay mình mỉm cười trả lời Cơ Thiên Phàm.

"Hahha đúng vậy công tử đây nói rất hay, không biết công tử đây xưng hô như thế nào~" Cơ Thiên Phàm bật cười nhẹ rồi quay người về phía hắn ta, giang bàn tay lật ngửa của mình về phía hắn ta mời nói tiếp.

"Haha tên ta là Mộc Tịnh, Tịnh trong nho nhã, điềm đạm" Mộc Tịnh cũng cười đáp lại.

"Ta và Mộc Huynh vừa gặp đã thân, nếu Mộc Huynh không chê thì cùng ta ăn một bữa cơm thế nào~" Cơ Thiên Phàm mặt mài vui vẻ, hớn hở mời gọi.

Hắn vừa nói xong vô số cô nương bê thức ăn, thơm nhức mũi vào trong, bày lên bàn trong vô cùng tinh mắt, thúc đẩy cơn thèm ăn trong người, thịt kho tàu, cá xốt cà chua, gà quay....

Khiến cho Lâm Thụ nuốt nước miếng một cái, lau đi nước miếng trên miệng, hai mắt chăm chú nhìn vào bàn thức ăn đang phát sáng trước mặt, sao khi bày trí đồ ăn xong các cô nương cũng nhanh chóng rời đi chừa lại hai người đứng trước cửa.

Còn Hàn Nguyệt có chút bất ngờ, bọn họ biết Cơ Thiên Phàm không phải là người keo kiệt nhưng đó chỉ là đối với người thân của mình, Cơ Thiên Phàm cũng không phải người tùy tiện kết giao không mục đích, điều này khiến cho cả hắn có chút tò mò về người tên là Mộc Tịnh này rốt cuộc là ai, Cơ Thiên Phàm định làm gì.

"Hahah được chứ nếu Lâm huynh đã mời, ta đây cũng không khách sáo" hắn vừa cười vừa vung chiếc quạt trên tay che đi nửa khuôn mặt tiến về phía cửa phòng mình.

Cơ Thiên Phàm chỉ mỉm cười quay lưng tới bàn ngồi xuống, khi cánh cửa vừa được mở ra Cơ Thiên Phàm liền khách sáo giơ tay về phía ghế nói.

"Mộc Huynh mời ngồi"

Cơ Thiên Phàm vừa cất câu Mộc Tịnh cũng bước vào trong, hắn vừa bước cánh cửa liền được nhẹ nhàng đóng lại.

"Lâm huynh không cần khách sáo như vậy" hắn vừa nói vừa chấp tay với Cơ Thiên Phàm đáp lễ lại, rồi vui vẻ ngồi xuống đối diện Cơ Thiên Phàm.

Hàn Nguyệt vừa uống trà liếc nhìn Mộc Tịnh một cái, sao đó liền thu lại tiếp tục uống trà, tâm mang dáng vẻ hóng kịch hay.

Còn Lâm Thụ hắn không quan tâm Mộc Tịnh là ai, hắn vẫn tiếp tục ăn uống của mình đối với hắn chuyện mưu mẹo thế này cứ để cho Cơ Thiên Phàm và Hàn Nguyệt lo là được còn hắn chỉ cần ăn.

Mộc Tịnh từ lúc bước chỉ ngồi xuống nhâm nhi ly rượu trên bàn, hoàn toàn coi mình là người ngoài.

Cơ Thiên Phàm thấy vậy liền mỉm cười cầm ly trà đứng lên giơ tay về phía Mộc Tịnh vui vẻ nói.

"Mộc huynh để ta giới thiệu cho huynh.." chưa kịp để Cơ Thiên Phàm mở miệng Mộc Tịnh đã lên tiếng trước cắt ngang lời Cơ Thiên Phàm.

"Lâm Huynh không cần, hai vị đây ta đều biết người ngôi bên trái ta là Hàn công tử chủ của Hồ Tuyết Lâu, vị bên phải là Lâm công tử của Lâm gia, chỉ có điều~"

Nói tới đây hai mắt hắn liền nheo lại nhìn về phía Cơ Thiên Phàm, Cơ Thiên Phàm không nói gì chỉ mỉm cười cầm ly trà uống một ngụm rồi quay lưng chừa lại nữa khuôn mặt chỉ để nhìn thấy mắt và miệng tạo cảm giác bí ẩn, chắp một tay sau lưng một tay lay cầm ly trà lắc qua lắc lại, nhìn hướng ánh trăng nói.

"Mộc huynh chẳng phải đã sai người điều tra ta rồi sao?"

"Um đúng vậy, ta muốn biết Lâm huynh thật sự là ai" Mộc Tịnh khuôn mặt không thay đổi gì vẫn nhâm nhi ly trà, thẳng thắng thừa nhận như không có gì tiếp tục nói.

"Haha Mộc huynh ta với huynh đều giống nhau

24

0

4 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.