TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

“Không cần.” Lê Hoài Âm nhận lấy thuốc, uống từng ngụm nhỏ, vẫn không động đến miếng bánh hạt dẻ bên cạnh bát.

Tạ Thanh Kỳ đã quen, vẫn khuyên: “Thuốc đắng vậy ăn một chút đi mà.”

Không có hồi đáp.

Nàng lại hỏi: “Nàng có phải không muốn vào cung? Ta có thể thay nàng trả lời Hoàng ngoại tổ mẫu…”

“Ta không muốn hay ngươi không muốn?” Lê Hoài Âm ngẩng mắt, nhìn nàng nói: “Là lo lắng sau khi vào cung ta, con gái tội thần, sẽ làm mất thể diện Thế tử của ngươi?”

“Đương nhiên không phải!” Tạ Thanh Kỳ vội vàng phủ nhận: “Cưới nàng là do ta tự nguyện, sao lại chê bai nàng?”

“Tự nguyện?” Lê Hoài Âm cười lạnh: “Chẳng lẽ không phải báo thù?”

Thấy Tạ Thanh Kỳ không nói nên lời, Lê Hoài Âm lại nói: “Hay là, ngươi không muốn ta gặp mặt ai đó trong cung?”

“Làm sao mà…”

Tạ Thanh Kỳ đang định phản bác, bỗng nhiên nhớ lại mấy ngày trước đã hỏi Lê Hoài Âm về mối quan hệ với Đại công chúa.

Chẳng lẽ Lê Hoài Âm hiểu lầm mình không muốn nàng ấy và Đại công chúa quá thân mật? Hay là nghi ngờ mình sẽ ngăn cản Đại công chúa cứu nàng ra ngoài?

Tạ Thanh Kỳ nhất thời trăm miệng khó cãi.

Nàng trước đây quả thật từng lo lắng Lê Hoài Âm sẽ rời đi quá sớm, mình không kịp chữa bệnh cho nàng. Nhưng nàng không phải nguyên chủ, sẽ không giam cầm Lê Hoài Âm trong hậu viện, Đại công chúa cứu hay không cứu, Lê Hoài Âm đều được tự do.

Tạ Thanh Kỳ kiên nhẫn giải thích: “Ta là thấy nàng không muốn thử quần áo, tưởng rằng nàng không muốn vào cung gặp những người đó, dù sao nhà nàng… Nếu nhất định phải nói ta không muốn nàng đi, nguyên nhân cũng chỉ có một, ta lo lắng cho sức khỏe của nàng.”

Lê Hoài Âm lạnh nhạt nói: “Giả dối.”

Tạ Thanh Kỳ chỉ vào một chiếc trâm cài tóc hình bướm bằng vàng khảm ngọc trên bộ quần áo, nói: “Ta thực sự không có ý không muốn nàng ra ngoài gặp ai, chiếc trâm cài này là mấy ngày trước ta đích thân chọn, nàng muốn ra ngoài đợi khi nào dưỡng bệnh xong thì lúc nào cũng có thể đi.”

Lê Hoài Âm thuận theo nhìn qua, hiếm khi không chê đồ của Tạ Thanh Kỳ, ngược lại còn cầm trong tay vuốt ve.

Tạ Thanh Kỳ vừa kinh vừa mừng, cho rằng Lê Hoài Âm đã tin mình, liền thừa thắng xông lên hỏi: “Mấy ngày rồi không bắt mạch, hôm nay xem một chút nhé?”

“Ừm.” Lê Hoài Âm nhìn nàng, đặt tay trái lên bàn, các ngón tay cong thành một vòng cung đẹp mắt.

Tạ Thanh Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên, mạch tượng vẫn phù phiếm hỗn loạn, khó nắm bắt, nàng nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận.

Bỗng nhiên bên cổ mát lạnh, theo sau là cảm giác đau nhói nhẹ.

Tạ Thanh Kỳ mở mắt, liền thấy Lê Hoài Âm đặt chiếc trâm vàng vào động mạch của nàng, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Tạ Thanh Kỳ a, còn có thể là ai?”

“Tạ Thanh Kỳ cái túi rơm kia sao có thể chẩn mạch kê đơn.”

Cảm nhận được lực đạo của chiếc trâm vàng lại nặng thêm một phần, có thể bất cứ lúc nào cũng xuyên thủng da nàng, trán Tạ Thanh Kỳ lấm tấm những giọt mồ hôi li ti.

“Ta thời gian trước học với Hoa dì.”

Lê Hoài Âm thấy nàng sẽ không thừa nhận, không muốn dây dưa vấn đề này nữa, chuyển sang hỏi: “Ngươi trước đây vì sao đột nhiên nhắc đến Đại công chúa, bây giờ lại không muốn ta vào cung? Nếu ta cứ nhất quyết đi, bước tiếp theo ngươi có phải định gϊếŧ ta không?”

Tạ Thanh Kỳ lắc đầu phủ nhận, lại không dám làm động tác lớn, cẩn thận giải thích: “Ta trước đây mơ thấy Đại công chúa đưa nàng đi nên mới tiện miệng hỏi một câu. Bây giờ ta đã thay đổi rồi, đương nhiên sẽ không còn đối xử với nàng như trước nữa, nàng muốn đi đâu cũng được.”

5

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.