TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Lê Hoài Âm tựa hồ không nghe thấy gì, Trúc Nguyệt run rẩy lo sợ, lo lắng nói sai lời chọc thiếu phu nhân không vui.

Vài hơi thở sau đó, chỉ nghe Lê Hoài Âm nói: “Biết rồi.” Trong ngữ khí không nghe ra hỉ nộ.

Trúc Nguyệt hành lễ lui xuống, ra đến ngoài cửa mới thở phào một hơi dài, nói nông thì thiếu phu nhân không tin, vẫn không thay đổi cái nhìn về Thế tử, nói sâu thì lo lắng chuyện Thế tử nữ giả nam trang bị bại lộ, kéo họa cho Hầu phủ, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Lê Hoài Âm đợi người đi rồi, then cài cửa lại, lại kiểm tra các cửa sổ, mới quay người cởi bỏ y phục.

Trên người từng vết đỏ và vết bầm xanh trông rất đáng sợ, nhưng nàng lại như không nhìn thấy, trực tiếp bước vào thùng gỗ. Nước nóng pha thảo dược kí©h thí©ɧ vết thương trên người, như đang xé rách da thịt nàng, Lê Hoài Âm nhắm mắt lại.

Nàng đương nhiên biết Tạ Thanh Kỳ sẽ không có chuyện gì với những nữ nhân khác, nhưng thù oán giữa nàng và Tạ Thanh Kỳ sao chỉ là chuyện tình cảm yêu đương nhỏ nhặt này.

Bây giờ nàng cần làm là, trước tiên ổn định Tạ Thanh Kỳ, đợi Tiêu Minh Trúc cứu nàng ra ngoài sau đó tìm cách tham gia khoa cử, chỉ có vào triều mới có thể bình phản cho Lê gia.

“Con lại còn tìm đại phu bên ngoài phủ?” Tiêu Uyển Hoa đập bàn một cái, hét khẽ giọng: “Con có biết thân phận của con...”

Tạ Thanh Kỳ lúc đó quá gấp gáp, ký ức trong đầu cũng không hoàn toàn, giờ phút này ngược lại hoàn toàn nhớ ra, giải thích nói: “Mẫu thân đừng giận, hài nhi nhất thời tình thế cấp bách, liền quên mất... Hoa Thập An ở trong phủ.” Tạ Thanh Kỳ chột dạ nhìn Hoa Thập An bên cạnh Tiêu Uyển Hoa.

“Từ khi con sinh ra, ta có từng rời khỏi phủ đâu?” Hoa Thập An có chút bất mãn, nhàn nhạt bổ sung một câu.

Tiêu Uyển Hoa vỗ vỗ Hoa Thập An, bất đắc dĩ nói: “Người biết Kỳ nhi mà, con bé đó, xưa nay đều lỗ mãng!” Sau đó liếc nhìn phía sau Tạ Thanh Kỳ, ngữ khí nghiêm khắc nói: “Thế tử sơ suất, ngươi cũng quên rồi sao?”

Trúc Nguyệt là nha hoàn thân cận của Tạ Thanh Kỳ, cũng là người duy nhất trong phủ hiện tại ngoài Tiêu Uyển Hoa và Hoa Thập An biết Tạ Thanh Kỳ là thân nữ nhi.

Trúc Nguyệt vội vàng quỳ xuống xin tội: “Nô tỳ biết lỗi.”

“Mẫu thân đừng trách Trúc Nguyệt, người cũng biết lời hài nhi nàng ấy xưa nay không dám không nghe, hơn nữa lần này đại phu chỉ là xem bệnh cho Lê... cho Hoài Âm thôi.”

Nghĩ đến việc tự nửa tháng trước vào cung, liền không còn nghe tin Lê Hoài Âm vấn an nữa, Tiêu Uyển Hoa vội vàng hỏi: “Âm nhi nàng ấy sao vậy?” Ngay sau đó lại lạnh mặt, nói rằng: “Hôm qua chẳng phải còn đánh con sao, ta còn tưởng đại phu là mời cho con đó.”

Tạ Thanh Kỳ đành phải thành thật kể ra những việc nguyên chủ đã làm, bao gồm cả mục đích Chu Xương Ngọc và những người khác đến ngày hôm qua.

Tiêu Uyển Hoa nghe xong, lập tức tức giận đứng dậy muốn đánh, Tạ Thanh Kỳ vội vàng nhận lỗi nói: “Hài nhi tự biết từ trước vẫn là kẻ hồ đồ, sau này nhất định sẽ sửa đổi thật tốt, siêng năng học hành, yêu thương... phu nhân.”

“Ngươi từ trước đến nay ngày nào cũng giao du với đám người đó thì thôi đi, tháng trước ngươi nói muốn cưới Âm nhi làm vợ, nhờ ta cầu xin Hoàng tổ mẫu của ngươi, ta chỉ cho rằng ngươi đã biết thu liễm tâm tính, lại nghĩ đến thân phận nữ nhi của ngươi, chần chừ không cưới cũng không phải cách. Vừa hay Lê gia gặp nạn, Hầu phủ chúng ta đảm bảo cho nửa đời sau của Âm nhi, nàng ấy thay chúng ta che giấu thân phận nữ nhi của ngươi, một mũi tên trúng hai đích. Ai ngờ ngươi lại hỗn xược đến mức này, đánh ngươi một bạt tai coi như còn nhẹ.”

5

0

4 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.