0 chữ
Chương 10
Chương 10
Lê Hoài Âm thấy nàng muốn đi tới, quát: “Dừng lại!”
Tạ Thanh Kỳ quả nhiên không động nữa, kiên nhẫn nói: “Biết ngươi ghét bỏ nơi này, ta đã cho Trúc Nguyệt đi dọn dẹp gian trong rồi, ngươi tối nay có thể chuyển qua đó. Nhưng hiện tại, ngươi cần giữ ấm, ngươi có biết thân thể ngươi bây giờ suy yếu nghiêm trọng lắm không, nếu không chữa trị e là sẽ...”
Lê Hoài Âm lạnh lùng nói: “Đừng lải nhải nữa.” Có lẽ là thực sự quá lạnh, nói xong nàng nằm trở lại trên giường, đắp kín chăn.
Tạ Thanh Kỳ thấy có hiệu quả, trong lòng vui mừng, tiếp tục nói: “Ngươi uống thuốc, ta liền không nói nữa.”
“Không uống.”
“Không được, không uống bệnh của ngươi sẽ không khỏi.”
Lê Hoài Âm thấy nàng có ý muốn cứng rắn, ngữ khí chợt lạnh, nói: “Sự tra tấn bình thường đã không thể thỏa mãn ngươi rồi sao?”
Tạ Thanh Kỳ tay cầm thuốc dừng lại, không hiểu ra sao, cười nói: “Uống thuốc mà cũng tính là tra tấn sao? Yên tâm, ta lần này kê... sắc thuốc không đắng như vậy đâu.” Nói xong nàng mang ghế lại ngồi bên giường, muỗng canh đưa đến miệng Lê Hoài Âm, chính mình lại trước tiên há miệng: “A.”
Tâm tư người này độc ác, khi dỗ người uống độc dược lại là một bộ dạng vô hại với người và vật.
Lê Hoài Âm có chút không nhìn thấu nàng nữa.
Những trận đòn roi và tra tấn trước đây, dù có chút khó chịu, nhưng cũng không đáng để nàng để mắt tới, Lê Hoài Âm căn bản khinh thường nàng. Nhưng đây lại là trò gì?
Tạ Thanh Kỳ thấy nàng bộ dạng đề phòng, tâm lĩnh thần hội nói: “Lo có độc sao? Ta uống cho ngươi xem.”
Vẻ mặt Lê Hoài Âm xẹt qua một tia nghi ngờ, đăm đăm nhìn Tạ Thanh Kỳ, chỉ thấy nàng từ từ đưa thìa đến miệng, vừa định há miệng uống xuống, lại đặt thìa trở lại vào bát.
Biết ngay mà, quả nhiên có độc.
Tạ Thanh Kỳ đặt bát xuống, xoay người lấy một cái thìa mới, múc lên rồi uống một hơi hết sạch. Dường như đoán được Lê Hoài Âm nghĩ gì, còn cố ý giơ lên chứng minh trong thìa thuốc không còn sót một giọt.
“Thế nào, không độc chứ?”
Lê Hoài Âm: “Ngươi sẽ không thật lòng muốn cứu ta đâu.”
Nàng tận mắt thấy phương thuốc đó là do Tạ Thanh Kỳ kê.
Tạ Thanh Kỳ thấy nàng vẫn còn nghi ngờ, thẳng thắn nói: “Ta đã không còn là Tạ Thanh Kỳ của ngày xưa nữa rồi, ngươi tin ta đi, ta không muốn tổn thương ngươi.”
Tạ Thanh Kỳ bưng thang thuốc do tự tay mình sắc, ánh mắt thành khẩn mời Lê Hoài Âm tin tưởng nàng.
Lê Hoài Âm thần sắc không chút lay động: “Mục đích của ngươi là gì?”
“Ta muốn hại ngươi có trăm ngàn cách, hà tất phải chọn loại tốn thời gian tốn sức này chứ.”
Tạ Thanh Kỳ không trực tiếp trả lời, nhưng nàng biết không có một lời giải thích Lê Hoài Âm sẽ không dễ dàng tin tưởng, linh cơ nhất động nói: “Ta đã mơ một giấc mộng, mơ thấy ngươi sau này công thành danh toại, không chỉ trả lại công bằng cho án oan của Lê gia, mà còn trở thành thủ phụ đương triều, là người được nữ... là người được Thánh thượng tín nhiệm nhất, còn ta thì lưu lạc đường phố, kết cục bi thảm, bây giờ đối xử tốt với ngươi một chút, biết đâu sau này ngươi sẽ mềm lòng giúp đỡ ta.”
Lê Hoài Âm cảm thấy buồn cười, nhếch môi giễu cợt nói: “Mẫu thân ngươi là Ninh Quốc Trường Công chúa, đương kim Hoàng đế là cậu ruột của ngươi, ngươi vị kinh thành đệ nhất đại công tử ăn chơi trác táng sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ sao? Hay là nói, ngươi đang nhắc nhở ta, khi xưa ta lưu lạc đầu đường là do ngươi nhặt về?”
Tạ Thanh Kỳ quả nhiên không động nữa, kiên nhẫn nói: “Biết ngươi ghét bỏ nơi này, ta đã cho Trúc Nguyệt đi dọn dẹp gian trong rồi, ngươi tối nay có thể chuyển qua đó. Nhưng hiện tại, ngươi cần giữ ấm, ngươi có biết thân thể ngươi bây giờ suy yếu nghiêm trọng lắm không, nếu không chữa trị e là sẽ...”
Lê Hoài Âm lạnh lùng nói: “Đừng lải nhải nữa.” Có lẽ là thực sự quá lạnh, nói xong nàng nằm trở lại trên giường, đắp kín chăn.
Tạ Thanh Kỳ thấy có hiệu quả, trong lòng vui mừng, tiếp tục nói: “Ngươi uống thuốc, ta liền không nói nữa.”
“Không uống.”
“Không được, không uống bệnh của ngươi sẽ không khỏi.”
Lê Hoài Âm thấy nàng có ý muốn cứng rắn, ngữ khí chợt lạnh, nói: “Sự tra tấn bình thường đã không thể thỏa mãn ngươi rồi sao?”
Tâm tư người này độc ác, khi dỗ người uống độc dược lại là một bộ dạng vô hại với người và vật.
Lê Hoài Âm có chút không nhìn thấu nàng nữa.
Những trận đòn roi và tra tấn trước đây, dù có chút khó chịu, nhưng cũng không đáng để nàng để mắt tới, Lê Hoài Âm căn bản khinh thường nàng. Nhưng đây lại là trò gì?
Tạ Thanh Kỳ thấy nàng bộ dạng đề phòng, tâm lĩnh thần hội nói: “Lo có độc sao? Ta uống cho ngươi xem.”
Vẻ mặt Lê Hoài Âm xẹt qua một tia nghi ngờ, đăm đăm nhìn Tạ Thanh Kỳ, chỉ thấy nàng từ từ đưa thìa đến miệng, vừa định há miệng uống xuống, lại đặt thìa trở lại vào bát.
Tạ Thanh Kỳ đặt bát xuống, xoay người lấy một cái thìa mới, múc lên rồi uống một hơi hết sạch. Dường như đoán được Lê Hoài Âm nghĩ gì, còn cố ý giơ lên chứng minh trong thìa thuốc không còn sót một giọt.
“Thế nào, không độc chứ?”
Lê Hoài Âm: “Ngươi sẽ không thật lòng muốn cứu ta đâu.”
Nàng tận mắt thấy phương thuốc đó là do Tạ Thanh Kỳ kê.
Tạ Thanh Kỳ thấy nàng vẫn còn nghi ngờ, thẳng thắn nói: “Ta đã không còn là Tạ Thanh Kỳ của ngày xưa nữa rồi, ngươi tin ta đi, ta không muốn tổn thương ngươi.”
Tạ Thanh Kỳ bưng thang thuốc do tự tay mình sắc, ánh mắt thành khẩn mời Lê Hoài Âm tin tưởng nàng.
Lê Hoài Âm thần sắc không chút lay động: “Mục đích của ngươi là gì?”
“Ta muốn hại ngươi có trăm ngàn cách, hà tất phải chọn loại tốn thời gian tốn sức này chứ.”
Lê Hoài Âm cảm thấy buồn cười, nhếch môi giễu cợt nói: “Mẫu thân ngươi là Ninh Quốc Trường Công chúa, đương kim Hoàng đế là cậu ruột của ngươi, ngươi vị kinh thành đệ nhất đại công tử ăn chơi trác táng sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ sao? Hay là nói, ngươi đang nhắc nhở ta, khi xưa ta lưu lạc đầu đường là do ngươi nhặt về?”
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
