0 chữ
Chương 7
Chương 7
Chẳng lẽ vì thủ pháp của y còn vụng về? Khi tỷ thí võ nghệ ở tông môn, y rất ít khi sử dụng những chiêu thức hoa mỹ để mê hoặc địch nhân, bởi vì tốc độ xuất kiếm của y quá nhanh, thường chỉ cần một chiêu là có thể chế ngự đối thủ. Ôn Bách Du thầm tự kiểm điểm. Lúc này, tiếng sáo vang lên từ bốn phía. Y có chút nghi hoặc, quay người lại thì thấy hai người đàn ông nấp trong bóng tối giơ tay nắm thành quyền, dùng khẩu hình nói với y ba chữ: O-li-gei.
Hắn không hiểu ba chữ đó nghĩa là gì, nhưng nhìn tình hình hiện tại, vì tiền thưởng, y cần phải biểu diễn nhiệt tình hơn nữa. Nếu sư tôn biết võ nghệ đã truyền thụ cho y lại bị y dùng để làm những trò lòe bịp thế này, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Ôn Bách Du nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên từng đợt đắng chát.
"Làm lại đi! Làm lại đi!"
Tiếng hò reo đồng loạt dưới khán đài khiến Ôn Bách Du giấu đi cảm xúc trong lòng, nhắm mắt rồi mở ra, trong đôi mắt xám chỉ còn lại sự điềm nhiên.
Kiếm lên, gió động.
"Cô muốn mấy thứ đồ chơi anime đó tôi đã mua hết rồi, bà cô của tôi ơi, cô nhớ nói đỡ cho tôi với chị Lâm nhé." Chu Mặc Mặc mồ hôi nhễ nhại, đặt mấy túi đồ anime xuống đất, lắc lắc cánh tay mỏi nhừ.
Đây là lần đầu tiên anh ta đến lễ hội truyện tranh. Trước đây anh ta từng thấy qua các video và Weibo nhưng lần này nếu không phải một nghệ sĩ dưới trướng của anh ta gây chuyện, khiến anh ta đứng trước nguy cơ bị sa thải, vì phải nhờ cô cháu gái bên trên cầu xin giúp, anh ta đã không đến đây mua những món đồ mà đối phương yêu cầu.
"Tùy vào thành ý của cậu thôi." Nói xong câu đó, đối phương cúp máy.
Chu Mặc Mặc nhét điện thoại vào túi, ngẩng lên nhìn những người cosplay ăn mặc đa dạng có ngoại hình xinh đẹp. Bệnh nghề nghiệp nổi lên, anh ta nheo mắt đánh giá, thỉnh thoảng gật đầu rồi lại lắc đầu.
Cô này dáng được đấy nhưng ngũ quan trang điểm quá nhiều, tẩy trang ra chắc chắn xấu kinh, không được. Ôi cô này xinh đẹp nhưng thấp quá, đóng phim ca hát sẽ bị thiệt thòi lắm.
Mãi mới tìm được một người đạt tiêu chuẩn, anh ta đưa danh thϊếp ra thì bị ném thẳng vào mặt, đối phương liếc anh ta một cái đầy khinh bỉ: "Thời nào rồi mà còn dùng mấy chiêu lừa đảo này, thật Low." Chu Mặc Mặc tức chết đi được.
Mua đủ đồ, Chu Mặc Mặc định rời đi, nhưng một tràng reo hò phấn khích đã thu hút sự chú ý của anh ta. Nơi sân khấu phía xa đang bị một đám đông lớn vây kín, đến mức tiếng nhạc gần như bị lấn át. Điều này khơi dậy sự tò mò của anh ta. Anh xách túi đi tới nhưng không thể chen vào đám đông.
Mẹ kiếp! Mình nhất định phải xem rốt cuộc là tiết mục gì mà đông người đến vậy. Chu Mặc Mặc làm quản lý, những cảnh tượng hoành tráng hơn thế này anh ta thấy nhiều rồi, đôi khi còn phải kiêm luôn vai trò vệ sĩ để bảo vệ nghệ sĩ.
Hắn không hiểu ba chữ đó nghĩa là gì, nhưng nhìn tình hình hiện tại, vì tiền thưởng, y cần phải biểu diễn nhiệt tình hơn nữa. Nếu sư tôn biết võ nghệ đã truyền thụ cho y lại bị y dùng để làm những trò lòe bịp thế này, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Ôn Bách Du nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên từng đợt đắng chát.
Tiếng hò reo đồng loạt dưới khán đài khiến Ôn Bách Du giấu đi cảm xúc trong lòng, nhắm mắt rồi mở ra, trong đôi mắt xám chỉ còn lại sự điềm nhiên.
Kiếm lên, gió động.
"Cô muốn mấy thứ đồ chơi anime đó tôi đã mua hết rồi, bà cô của tôi ơi, cô nhớ nói đỡ cho tôi với chị Lâm nhé." Chu Mặc Mặc mồ hôi nhễ nhại, đặt mấy túi đồ anime xuống đất, lắc lắc cánh tay mỏi nhừ.
Đây là lần đầu tiên anh ta đến lễ hội truyện tranh. Trước đây anh ta từng thấy qua các video và Weibo nhưng lần này nếu không phải một nghệ sĩ dưới trướng của anh ta gây chuyện, khiến anh ta đứng trước nguy cơ bị sa thải, vì phải nhờ cô cháu gái bên trên cầu xin giúp, anh ta đã không đến đây mua những món đồ mà đối phương yêu cầu.
"Tùy vào thành ý của cậu thôi." Nói xong câu đó, đối phương cúp máy.
Cô này dáng được đấy nhưng ngũ quan trang điểm quá nhiều, tẩy trang ra chắc chắn xấu kinh, không được. Ôi cô này xinh đẹp nhưng thấp quá, đóng phim ca hát sẽ bị thiệt thòi lắm.
Mãi mới tìm được một người đạt tiêu chuẩn, anh ta đưa danh thϊếp ra thì bị ném thẳng vào mặt, đối phương liếc anh ta một cái đầy khinh bỉ: "Thời nào rồi mà còn dùng mấy chiêu lừa đảo này, thật Low." Chu Mặc Mặc tức chết đi được.
Mua đủ đồ, Chu Mặc Mặc định rời đi, nhưng một tràng reo hò phấn khích đã thu hút sự chú ý của anh ta. Nơi sân khấu phía xa đang bị một đám đông lớn vây kín, đến mức tiếng nhạc gần như bị lấn át. Điều này khơi dậy sự tò mò của anh ta. Anh xách túi đi tới nhưng không thể chen vào đám đông.
2
0
6 ngày trước
18 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
