TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Xung quanh người càng lúc càng đông, Ôn Bách Du thấy nhiều người ăn mặc tương tự đi ngang qua. Những lời họ nói y dường như có thể hiểu được nhưng một số từ ngữ lại khiến y không thể nắm bắt.

"Làm phiền rồi." Ôn Bách Du chắp tay, xoay người bỏ đi.

"Ấy! Ít nhất cũng nói cho tôi biết nhân vật này là từ bộ phim nào chứ? Tôi muốn xem!" Cô gái gọi với theo y một tiếng, thấy y không đáp lại thì cảm thấy vô vị, quay người đi vào đại sảnh xem biểu diễn.

Ôn Bách Du cảm thấy cô độc lạc lõng giữa trời đất bao la không nơi nương tựa, nhưng y chưa kịp sầu muộn bao lâu thì cảm giác đói bụng truyền đến khiến y bắt đầu lúng túng. Sau khi tu tiên y không cần ăn uống. Nếu tiên căn bị phế bỏ, đương nhiên sẽ có tất cả nhu cầu của một người phàm.

Ôn Bách Du ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, đi đến trước một thứ giống như cỗ xe ngựa, thấy nhiều người đang xếp hàng nhận thức ăn từ tay người bên trong cỗ xe.

"Chào bạn, 19 tệ."

"Tôi thanh toán bằng WeChat."

Ôn Bách Du hiểu rằng những người này dù ăn mặc kỳ lạ nhưng không hề chật vật như ăn mày, vì vậy đây không phải là phát đồ ăn cứu trợ. Vậy thì, cần tiền.

Mà y, ngoài Kiếm Biện Nguyệt và Tru Ma Thằng đã biến thành một sợi dây bình thường quấn trên cổ tay ra thì không còn thứ gì khác.

Ôn Bách Du không thể đi xin thức ăn, y quay người suy nghĩ làm thế nào để kiếm sống.

"Bánh bao ngô, một tệ bốn cái, hihi!" Một cô gái đội mũ hồng, mặc bộ quần áo hồng nhạt đẩy xe bán hàng đi tới. Chiếc loa lớn treo trên xe bán hàng không cảm xúc lặp đi lặp lại tiếng rao hàng quái dị. Người qua đường thấy vậy đều mỉm cười hiểu ý, thậm chí có người còn thật sự bỏ một tệ mua bốn cái bánh bao ngô.

"Bánh bao ngô, một tệ bốn cái, hihi!"

Cảm giác đói bụng của Ôn Bách Du ngày càng dữ dội. Khi chiếc xe bán hàng đi ngang qua, cô gái chú ý đến vóc dáng cao ráo của Ôn Bách Du và bị thu hút. Sau đó ngẩng đầu nhìn lên, ôi chao! Đẹp trai quá! Sao anh ấy nhìn mình mãnh liệt thế nhỉ? Trái tim bé nhỏ của mình sắp bốc cháy rồi.

Cô gái cúi đầu, để phá vỡ sự im lặng, cô gái ngượng ngùng nói: "Bạn có muốn ăn bánh bao ngô không, ngon lắm đấy."

Đôi mắt Ôn Bách Du hơi sáng lên: "Có thể sao? Nhưng ta... không mang tiền." Y không muốn bị người khác biết sự nghèo túng của mình.

Cô gái bỏ bánh bao ngô vào túi đưa cho y: "Đương nhiên có thể, vốn dĩ chỉ là đùa vui thôi không có thu tiền."

2

0

1 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.