TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Tu tiên giới

Tống Sơn Trúc đến trước Minh Bảo Điện. Nơi đây thường dùng để cất giữ những pháp bảo ít khi được sử dụng. Thiếu niên cố tình đợi lúc người gác cửa thay phiên, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai bèn lén lút mở cửa đi vào.

Pháp bảo mà hắn ta muốn tìm là Truyền Thế Kính. Chiếc gương này có thể giúp người thi pháp nhìn thấy người mình muốn.

Tống Sơn Trúc mở chiếc hộp ra tìm kiếm, lẩm bẩm: "Lạ thật, mình nhớ là nó ở đây mà, sao lại không thấy..."

Hắn ta đứng dậy, quay người lại thì thấy chiếc Truyền Thế Kính đang được đặt trên một chiếc bàn rất dễ thấy.

"Có ai lấy ra dùng sao? Cũng không cất lại chỗ cũ." Tống Sơn Trúc phàn nàn một câu, sau đó lấy ra một dải băng vải màu xanh. Đây là vật hắn ta tìm thấy khi dọn dẹp phòng của sư huynh. Truyền Thế Kính không chỉ cần khẩu quyết mà còn phải có vật tùy thân của người muốn gặp mới có thể thành công.

Sư huynh đối xử với hắn ta rất tốt. Kể từ khi y đi đến thế giới khác, nơi được đồn là thập tử nhất sinh, hắn ta đã ngày đêm lo lắng.

Tống Sơn Trúc đặt dải băng màu xanh trước gương, sau đó thầm niệm khẩu quyết nhưng chiếc gương không hề có động tĩnh.

Hắn ta niệm lại hai lần nữa.

Chẳng lẽ gương hỏng rồi? Tống Sơn Trúc đang định niệm lại lần nữa thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

"Ngươi niệm sai một chữ rồi."

Tống Sơn Trúc giật mình như một con mèo xù lông, toàn thân dựng tóc gáy. Giọng nói này truyền thẳng vào linh hồn, khơi dậy nỗi sợ hãi sâu thẳm trong hắn ta.

Hắn ta run rẩy quay người lại, khi nhìn thấy người đứng phía sau chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất.

"Sư... Sư tôn..."

Trang Nguyệt Trọng mặc bạch y không vương bụi trần, vạt áo thêu những ký tự phức tạp bằng chỉ vàng. Đôi mắt đen như giếng nước cổ, không gợn sóng, khuôn mặt thanh tú như tranh vẽ, lạnh lùng và vô cảm nhìn Tống Sơn Trúc.

Tống Sơn Trúc suýt khóc vì ánh mắt lạnh lùng đó. Ai cũng biết Trang Nguyệt Trọng là người tàn nhẫn, căm ghét cái ác. Ngay cả khi đệ tử của mình mắc lỗi, hắn cũng tuyệt đối không nương tay, Ôn Bách Du chính là một ví dụ.

"Sư tôn, con sai rồi! Con chỉ lo cho sư huynh nên muốn mượn Truyền Thế Kính để xem tình hình của huynh ấy... Xin sư tôn trách phạt!" Tống Sơn Trúc quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhìn mặt đất lạnh lẽo.

Vừa dứt lời, hắn ta cảm thấy nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống vài độ, run rẩy bần bật.

Tiêu rồi, tiêu rồi. Rõ ràng hắn ta nghe các sư huynh khác nói sư tôn không bao giờ đến Minh Bảo Điện, tại sao hắn ta vừa tới đã chạm mặt.

Giọng Trang Nguyệt Trọng lạnh lùng như băng đâm vào tim người ta: "Ta vừa nói gì?"

"Hả? A!" Tống Sơn Trúc suýt nữa không phản ứng kịp, "Con niệm sai khẩu quyết?"

Trang Nguyệt Trọng mấp máy môi, một câu khẩu quyết từ miệng hắn truyền ra.

"Nhớ chưa?"

"Sư tôn, con nhớ rồi." Tống Sơn Trúc đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng quay lại nhìn, chỉ thấy mặt gương của Truyền Thế Kính gợn lên từng lớp sóng như mặt hồ bị đá ném vào.

Trong khoảnh khắc, hắn ta quên mất sự thật kinh hoàng rằng Trang Nguyệt Trọng vẫn còn đứng phía sau, tập trung nhìn vào chiếc gương.

Trang Nguyệt Trọng cũng không lên tiếng, đôi mắt đen láy khẽ lay động khi nhìn thấy người xuất hiện trên mặt gương, nhưng rất nhanh sau đó khi thấy cảnh tượng được hiển thị, cả khuôn mặt hắn dần trở nên âm u.

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.