0 chữ
Chương 23
Chương 23
Ôn Bách Du nhìn ánh mắt không có ý tốt của Kỷ Hoằng Thâm, lắc đầu: "Tôi chưa từng nói câu đó."
Kỷ Hoằng Thâm ngồi trên ghế, vắt chân, tay kẹp điếu thuốc, dáng vẻ cà lơ phất phơ và ngạo mạn: "Cậu không nói? Chẳng phải cậu đã nói rằng nếu thế thân có thể diễn vai chính thì tại sao thế thân không được làm vai chính sao? Cậu nói được câu đó thì chỉ có thể chứng tỏ những động tác khó cậu đều làm được, nếu không cả đời này cậu không xứng làm diễn viên, chỉ có thể làm thế thân thôi."
Ôn Bách Du nghe vậy thì hiểu ra Kỷ Hoằng Thâm đang cố ý gây khó dễ cho mình vì những lời nói không đúng mực trước đó. Cậu cụp mắt không nói gì.
Đạo diễn Minh không muốn lãng phí thêm thời gian, hỏi thẳng Ôn Bách Du: "Đoạn động tác của thế thân đó, cậu có làm được không?"
Khi Chu Mặc Mặc định từ chối thay Ôn Bách Du thì chỉ nghe thấy y nói: "Tôi có thể thử."
Anh ta ngạc nhiên nhìn Ôn Bách Du, ngay cả Kỷ Hoằng Thâm cũng kinh ngạc, anh ta còn nghĩ rằng đối phương sẽ trực tiếp nhận thua, sau đó anh ta sẽ dùng lời nói để đạp đối phương vài cái nữa.
Đạo diễn Minh mừng rỡ hỏi: "Cậu có võ thuật à?"
Ôn Bách Du bây giờ không còn là tu tiên giả, cậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Có một chút."
Đạo diễn Minh vỗ đùi: "Được rồi, vậy để cậu thử. Nào, đưa cậu ấy đi thay đồ."
"Anh Ôn, anh Ôn! Anh điên rồi sao?" Chu Mặc Mặc lo lắng chạy tới, anh ta nghĩ Ôn Bách Du bị Kỷ Hoằng Thâm khıêυ khí©h nên mới hành động theo cảm tính.
Ôn Bách Du khẽ mỉm cười: "Đừng lo, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Chu Mặc Mặc chạy theo và hét lên: "An toàn là trên hết đấy!"
Trong phòng thay đồ, nhân viên đoàn phim cầm trang phục cổ trang định giúp Ôn Bách Du thay đồ thì thấy y tự nhiên cầm lấy quần áo và mặc vào.
Nhân viên đó sững sờ, anh ta nhìn cách Ôn Bách Du mặc đồ rất gọn gàng và đúng thứ tự, không hề lộn xộn chút nào, anh ta nói: "Ngày thường cậu thích mặc đồ cổ trang sao? Trước đây tôi gặp các diễn viên đều cần chúng tôi giúp mới mặc được, cậu là người đầu tiên tự mặc mà không sai sót gì."
Với Ôn Bách Du, cổ trang mới là trang phục thường ngày của cậu, cậu gật đầu nói: "Tôi đúng là rất thích mặc đồ cổ trang."
Ôn Bách Du thay xong đồ, nhân viên giúp cậu chải tóc dài, vì cậu là thế thân nên đương nhiên không có chuyên viên trang điểm. Nhưng sau khi nhìn dáng vẻ chỉnh tề của Ôn Bách Du, nhân viên vẫn bị đối phương làm cho kinh diễm.
Ôn Bách Du nhận lấy thanh kiếm dài từ tay nhân viên, mặt mày thản nhiên, đứng thẳng như tùng, giống như một hiệp khách hành tẩu giang hồ.
Nhân viên thầm nghĩ chỉ cần có tài nguyên tốt, đối phương nổi tiếng chỉ là chuyện sớm muộn.
Khi Ôn Bách Du mặc đồ cổ trang bước ra, mắt đạo diễn Minh sáng lên vài phần, ông thầm nghĩ Chu Mặc Mặc có mắt nhìn người tốt thật. Nếu ông gặp Ôn Bách Du trước khi quay phim, ông nhất định sẽ mời đối phương đóng vai chính.
"Khí chất của Ôn Bách Du rất hợp với phim cổ trang."
Chu Mặc Mặc nghe vậy tự hào cười: "Đúng vậy, hơn nữa tóc dài của anh ấy là tóc thật đấy."
Đạo diễn Minh gật đầu: "Thảo nào nhìn tự nhiên như vậy, điều đáng quý nhất là không hề có vẻ nữ tính."
Kỷ Hoằng Thâm ở một bên gần như không thể nghe nổi nữa, anh ta lạnh lùng nói: "Chỉ đẹp thôi thì vô dụng, phải có bản lĩnh thật sự."
Đạo diễn Minh nghe ra anh ta có chút không vui, phụ họa: "Đúng vậy, bình hoa thì không thể nào có chỗ đứng vững chắc trong giới này được."
Kỷ Hoằng Thâm ngồi trên ghế, vắt chân, tay kẹp điếu thuốc, dáng vẻ cà lơ phất phơ và ngạo mạn: "Cậu không nói? Chẳng phải cậu đã nói rằng nếu thế thân có thể diễn vai chính thì tại sao thế thân không được làm vai chính sao? Cậu nói được câu đó thì chỉ có thể chứng tỏ những động tác khó cậu đều làm được, nếu không cả đời này cậu không xứng làm diễn viên, chỉ có thể làm thế thân thôi."
Ôn Bách Du nghe vậy thì hiểu ra Kỷ Hoằng Thâm đang cố ý gây khó dễ cho mình vì những lời nói không đúng mực trước đó. Cậu cụp mắt không nói gì.
Đạo diễn Minh không muốn lãng phí thêm thời gian, hỏi thẳng Ôn Bách Du: "Đoạn động tác của thế thân đó, cậu có làm được không?"
Anh ta ngạc nhiên nhìn Ôn Bách Du, ngay cả Kỷ Hoằng Thâm cũng kinh ngạc, anh ta còn nghĩ rằng đối phương sẽ trực tiếp nhận thua, sau đó anh ta sẽ dùng lời nói để đạp đối phương vài cái nữa.
Đạo diễn Minh mừng rỡ hỏi: "Cậu có võ thuật à?"
Ôn Bách Du bây giờ không còn là tu tiên giả, cậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Có một chút."
Đạo diễn Minh vỗ đùi: "Được rồi, vậy để cậu thử. Nào, đưa cậu ấy đi thay đồ."
"Anh Ôn, anh Ôn! Anh điên rồi sao?" Chu Mặc Mặc lo lắng chạy tới, anh ta nghĩ Ôn Bách Du bị Kỷ Hoằng Thâm khıêυ khí©h nên mới hành động theo cảm tính.
Ôn Bách Du khẽ mỉm cười: "Đừng lo, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Chu Mặc Mặc chạy theo và hét lên: "An toàn là trên hết đấy!"
Trong phòng thay đồ, nhân viên đoàn phim cầm trang phục cổ trang định giúp Ôn Bách Du thay đồ thì thấy y tự nhiên cầm lấy quần áo và mặc vào.
Với Ôn Bách Du, cổ trang mới là trang phục thường ngày của cậu, cậu gật đầu nói: "Tôi đúng là rất thích mặc đồ cổ trang."
Ôn Bách Du thay xong đồ, nhân viên giúp cậu chải tóc dài, vì cậu là thế thân nên đương nhiên không có chuyên viên trang điểm. Nhưng sau khi nhìn dáng vẻ chỉnh tề của Ôn Bách Du, nhân viên vẫn bị đối phương làm cho kinh diễm.
Ôn Bách Du nhận lấy thanh kiếm dài từ tay nhân viên, mặt mày thản nhiên, đứng thẳng như tùng, giống như một hiệp khách hành tẩu giang hồ.
Khi Ôn Bách Du mặc đồ cổ trang bước ra, mắt đạo diễn Minh sáng lên vài phần, ông thầm nghĩ Chu Mặc Mặc có mắt nhìn người tốt thật. Nếu ông gặp Ôn Bách Du trước khi quay phim, ông nhất định sẽ mời đối phương đóng vai chính.
"Khí chất của Ôn Bách Du rất hợp với phim cổ trang."
Chu Mặc Mặc nghe vậy tự hào cười: "Đúng vậy, hơn nữa tóc dài của anh ấy là tóc thật đấy."
Đạo diễn Minh gật đầu: "Thảo nào nhìn tự nhiên như vậy, điều đáng quý nhất là không hề có vẻ nữ tính."
Kỷ Hoằng Thâm ở một bên gần như không thể nghe nổi nữa, anh ta lạnh lùng nói: "Chỉ đẹp thôi thì vô dụng, phải có bản lĩnh thật sự."
Đạo diễn Minh nghe ra anh ta có chút không vui, phụ họa: "Đúng vậy, bình hoa thì không thể nào có chỗ đứng vững chắc trong giới này được."
2
0
1 tuần trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
