0 chữ
Chương 19
Chương 19
Chu Mặc Mặc thấy Ôn Bách Du đứng yên, tưởng rằng y lo lắng bèn vỗ vai y: "Đừng sợ, với tố chất của anh thì chắc chắn sẽ được ký hợp đồng."
Ôn Bách Du mím môi, nở một nụ cười nhạt, đi theo Chu Mặc Mặc vào công ty.
Lúc này đang là giờ làm việc, có rất nhiều người đi vào tòa nhà. Ôn Bách Du đi bên cạnh Chu Mặc Mặc lặng lẽ quan sát những người đó.
Chu Mặc Mặc như chợt nhớ ra điều gì, lấy một chiếc khẩu trang màu đen từ trong túi ra, đưa cho Ôn Bách Du: "Anh đeo cái này vào."
"Vì sao phải đeo cái này?" Một dấu chấm hỏi hiện lên trong lòng Ôn Bách Du. Y đang nghĩ phải đeo nó ở đâu.
Chu Mặc Mặc với ánh mắt đầy khôn khéo tính toán, nói một cách bí ẩn: "Lát nữa anh sẽ biết thôi."
Nghe vậy, Ôn Bách Du nhớ lại chiếc khẩu trang màu đen này rất giống với thứ mà những người trong bệnh viện y thấy trong phim truyền hình hôm qua đeo. Y nhận lấy chiếc khẩu trang, từ từ luồn hai sợi dây qua tai.
Thấy Chu Mặc Mặc không có biểu cảm khác lạ, Ôn Bách Du thầm thở phào nhẹ nhõm, y đã làm đúng rồi.
Họ đi thang máy lên tầng 15, Chu Mặc Mặc đưa y vào văn phòng, nơi có một người phụ nữ ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Tóc của cô ta được chải gọn gàng thành đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn hình chữ V, đôi môi đỏ làm nổi bật vẻ khí chất và sự giỏi giang.
"Chị Lâm." Chu Mặc Mặc nở một nụ cười lấy lòng, sau đó nâng cằm về phía Ôn Bách Du, ra hiệu y chào hỏi.
Ôn Bách Du: "Chào chị Lâm."
Người phụ nữ được gọi là chị Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Ôn Bách Du.
Ánh mắt soi xét như nhìn hàng hóa đó thật khiến người ta khó chịu, nhưng Ôn Bách Du vẫn giữ vẻ mặt bình thường để mặc cô ta đánh giá. Một ánh mắt không có sát khí đối với y chẳng là gì cả.
Ngay cả Chu Mặc Mặc đứng bên cạnh thấy biểu cảm của y cũng thầm giơ ngón cái lên trong lòng. Có thể không hề nao núng trước khí chất mạnh mẽ của Lâm Duy, quả thật rất lợi hại.
Lâm Duy cũng có cảm giác tương tự, cô ta nhếch môi nhận xét: "Không tồi, lần này cuối cùng cậu cũng biết dùng mắt để tìm người rồi."
Chu Mặc Mặc bị nghệ sĩ ký hợp đồng lần trước lừa gạt khá nặng, may mà cháu gái của Lâm Duy có quan hệ tốt với anh ta. Anh ta gật đầu: "Haizz, lần trước tôi đã không nhìn ra bản tính của tên khốn đó."
Lâm Duy lại nhìn Ôn Bách Du: "Tháo khẩu trang ra."
Ôn Bách Du quay sang nhìn Chu Mặc Mặc, thấy anh ta gật đầu liền đưa tay tháo khẩu trang, để lộ khuôn mặt trắng trẻo và ngũ quan tuấn tú.
Ánh mắt Lâm Duy thêm vài phần kinh ngạc. Không có nhiều người có thể khiến một người thường xuyên tiếp xúc với các ngôi sao như cô ta phải trầm trồ, và bây giờ lại có thêm một người nữa.
Ngoại hình của nghệ sĩ chỉ là cửa ải đầu tiên để bước vào nghề, Lâm Duy còn nhận ra một ưu điểm khác từ Ôn Bách Du, đó là khí chất điềm đạm không màng hơn thua.
Nếu có thể giữ được điều này thì nổi tiếng chỉ là vấn đề thời gian.
Ôn Bách Du mím môi, nở một nụ cười nhạt, đi theo Chu Mặc Mặc vào công ty.
Lúc này đang là giờ làm việc, có rất nhiều người đi vào tòa nhà. Ôn Bách Du đi bên cạnh Chu Mặc Mặc lặng lẽ quan sát những người đó.
Chu Mặc Mặc như chợt nhớ ra điều gì, lấy một chiếc khẩu trang màu đen từ trong túi ra, đưa cho Ôn Bách Du: "Anh đeo cái này vào."
"Vì sao phải đeo cái này?" Một dấu chấm hỏi hiện lên trong lòng Ôn Bách Du. Y đang nghĩ phải đeo nó ở đâu.
Chu Mặc Mặc với ánh mắt đầy khôn khéo tính toán, nói một cách bí ẩn: "Lát nữa anh sẽ biết thôi."
Nghe vậy, Ôn Bách Du nhớ lại chiếc khẩu trang màu đen này rất giống với thứ mà những người trong bệnh viện y thấy trong phim truyền hình hôm qua đeo. Y nhận lấy chiếc khẩu trang, từ từ luồn hai sợi dây qua tai.
Họ đi thang máy lên tầng 15, Chu Mặc Mặc đưa y vào văn phòng, nơi có một người phụ nữ ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Tóc của cô ta được chải gọn gàng thành đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn hình chữ V, đôi môi đỏ làm nổi bật vẻ khí chất và sự giỏi giang.
"Chị Lâm." Chu Mặc Mặc nở một nụ cười lấy lòng, sau đó nâng cằm về phía Ôn Bách Du, ra hiệu y chào hỏi.
Ôn Bách Du: "Chào chị Lâm."
Người phụ nữ được gọi là chị Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Ôn Bách Du.
Ánh mắt soi xét như nhìn hàng hóa đó thật khiến người ta khó chịu, nhưng Ôn Bách Du vẫn giữ vẻ mặt bình thường để mặc cô ta đánh giá. Một ánh mắt không có sát khí đối với y chẳng là gì cả.
Lâm Duy cũng có cảm giác tương tự, cô ta nhếch môi nhận xét: "Không tồi, lần này cuối cùng cậu cũng biết dùng mắt để tìm người rồi."
Chu Mặc Mặc bị nghệ sĩ ký hợp đồng lần trước lừa gạt khá nặng, may mà cháu gái của Lâm Duy có quan hệ tốt với anh ta. Anh ta gật đầu: "Haizz, lần trước tôi đã không nhìn ra bản tính của tên khốn đó."
Lâm Duy lại nhìn Ôn Bách Du: "Tháo khẩu trang ra."
Ôn Bách Du quay sang nhìn Chu Mặc Mặc, thấy anh ta gật đầu liền đưa tay tháo khẩu trang, để lộ khuôn mặt trắng trẻo và ngũ quan tuấn tú.
Ánh mắt Lâm Duy thêm vài phần kinh ngạc. Không có nhiều người có thể khiến một người thường xuyên tiếp xúc với các ngôi sao như cô ta phải trầm trồ, và bây giờ lại có thêm một người nữa.
Nếu có thể giữ được điều này thì nổi tiếng chỉ là vấn đề thời gian.
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
