Chương 9
Hỏa Công Đầu Đá Xui Xẻo
Biên dịch: Jo
"Bành! Bành! ··· "
Âm thanh va chạm thân thể trùng trùng điệp điệp, không ngừng quanh quẩn trong rừng cây. Chu Dương âm thầm đánh giá mấy người chiến đấu, học tập kinh nghiệm.
Mặc dù cảnh giới võ đạo hiện tại của Chu Dương đã vượt qua bọn hắn, nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của hắn lại ít đến thương cảm. Chỉ có kinh nghiệm khi còn bé đã từng đánh lộn với người khác
Thế công của Hỏa Công Đầu Đà kéo dài không dứt, như mãnh hổ xuống núi, thẳng tiến không lùi giống như bài sơn đảo hải, một chưởng tiếp một chưởng. Chưởng phong mạnh mẽ khiến cho núi đá bốn phía đều hơi khẽ nhúc nhích dao động.
Mà mấy tên tăng nhân Thiếu Lâm Tự dưới công kích như lôi đình lập tức liên tục bại lui. Bọn hắn căn bản không ngờ tới bản thân Hỏa Công Đầu Đà bị trọng thương mà thế công còn dũng mãnh như thế, trong long cảm thấy sợ hãi.
"Đại Lực Kim Cương Chỉ!"
Thế công của Hỏa Công Đầu Đà đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt hóa chưởng thành chỉ, thân hình mãnh liệt bắn ra giống như Liệp Ưng chụp mồi, phóng tới mấy người ở giữa sân. Chỉ kình như thiểm điện, công kích cuồng bạo, ngón tay hướng vào mấy người.
Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung cũng ở bên trong phạm vi công kích.
"Sưu!" "Bành!"
Nhưng mà đúng lúc này đột nhiên có âm thanh xé gió truyền đến, một tảng đá to bằng đầu nắm tay cùng một viên sỏi liên tục đánh lên cây cổ thụ, phát ra tiếng vang trầm nặng.
"Ai?"
Đột nhiên bị ngăn trở khiến cho sắc mặt Hỏa Công Đầu Đà đại biến, nếu không phải tránh né kịp thời, hắn tuyệt đối sẽ bị cục đá bay tới đánh trúng nơi yếu hại. Ánh mắt hắn chuyển qua, chỉ thấy hai bóng người đang bước nhanh đến, hiển nhiên cục đá kia chính là một trong hai người ném tới.
"Chu đại ca!"
Nhìn thấy một người trong đó là Chu Dương, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung kinh hô một tiếng, trong mắt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Mặc dù biểu hiện của Chu Dương trên đường đi trước đó có chút kỳ quái, nhưng mà hòn đá vừa rồi kia, cho dù quỹ tích bay có lệch một chút nhưng cả khối đá đều bị nện vào trong thân đại thụ, lực lượng phải lớn bao nhiêu?
"Không sao chứ?"
Chu Dương có chút xấu hổ đi tới chỗ Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung quan tâm hỏi, tảng đá kia tất nhiên là hắn ném.
Nổi giận!
Hỏa Công Đầu Đà ở một chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận không nói nên lời tràn ngập trong lòng, liên tiếp bị ngăn cản khiến sát khí hắn tỏa ra bốn phía, dữ tợn nói:
" Hắc hắc, các ngươi đã muốn chết, vậy ta liền tiễn các ngươi một đoạn đường."
"Bành!"
Theo Hỏa Công Đầu Đà phóng tới chỗ Chu Dương, một âm thanh trầm thấp lập tức truyền ra, sau đó một bóng người bay ngược ra sau dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cuối cùng ngã trên mặt đất, nhìn cực kỳ chật vật.
Nhìn qua Hỏa Công Đầu Đà vừa mới lao đến đã chật vật ngã xuống đất, tất cả mọi người một mặt kinh dị nhìn về phía Chu Dương.
Cù cho bản thân Hỏa Công Đầu Đà bị trọng thương cũng không phải nhất lưu cao thủ bình thường có khả năng ngăn cản. Bây giờ chỉ là một kích Hỏa Công Đầu Đà đã bại lui toàn diện, người này tuyệt đối không yếu hơn Hỏa Công Đầu Đà thời kỳ đỉnh phong chút nào.
Ít nhất cũng là một vị cao thủ đỉnh tiêm!
Vẻ mặt Chu Dương vô tội, đây hoàn toàn là chân khí trong cơ thể hắn tự động đánh trả.
Mà ở một bên khác, Hỏa Công Đầu Đà phun ra một ngụm máu tươi từ trong miệng. Nội lực song phương va chạm hắn đã biết mình đá trúng thiết bản, nơi đây không thể dừng lại lâu, hắn lập tức hướng chạy trốn về một phương hướng khác. Mà ở phía bên này có một người mặc áo bào màu xanh mang theo mặt nạ xấu xí đang đứng đấy.
"Ta cũng không tin có nhiều cao thủ như vậy."
Lửa giận trong mắt Hỏa Công Đầu Đà phun trào, lại vọt tới lần nữa.
Thân hình nam tử đeo mặt nạ không nhúc nhích tí nào, ngay thời điểm nắm đấm của Hỏa Công Đầu Đà đến trước mặt, sau một khắc thân hình hắn di chuyển lưu lại từng đạo tàn ảnh, lướt ngang sang một bên, tránh thoát khỏi công kích của Hỏa Công Đầu Đà.
Đồng thời bàn tay của hắn nhẹ nhàng rơi xuống, giống như hoa rơi tung bay lướt qua thân thể Hỏa Công Đầu Đà, Hỏa Công Đầu Đà lập tức bị chưởng pháp nhẹ nhàng này đánh bay ra ngoài, trong miệng máu tươi cuồng phun.
"Các ngươi ······"
Hỏa Công Đầu Đà lập tức ngất đi, trong đầu chỉ có một ý niệm, thế giới bên ngoài thật là nguy hiểm. Trông thấy Hỏa Công Đầu Đà nhẹ nhàng bị đập bay ra ngoài, bộ mặt Chu Dương kích động ngắm nhìn nam tử mặt nạ trước mắt, người khác không biết mặt nạ nam tử là ai, nhưng hắn lại biết. Mang theo mặt nạ, mà thực lực lại mạnh mẽ như vậy chỉ có một người, Đông Tà Hoàng Dược Sư.
Đông Tà Hoàng Lão Tà không chỉ là vị trẻ tuổi nhất trong ngũ tuyệt, mà còn tài hoa hơn người.
Tự sáng tạo võ học Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, Đạn Chỉ thần công, Bích Hải Triều Sinh Khúc, chí ít có mười mấy môn võ học hắn tự sáng tạo.
Tự sáng tạo đan dược Cửu Hoa Ngọc Lộ hoàn, Vô Thường Đan ······
Tự sáng tạo trận pháp, Nhị Thập Bát Tinh Túc đại trận, Kỳ Môn Ngũ Chuyển ······
Đây tuyệt đối là một khách hàng lớn, một con dê béo.
Tuy nói không có Cửu Âm Chân Kinh, nhưng nghĩ đến Cửu Dương Chân Kinh hẳn là có thể trao đổi một ít bí tịch cùng hắn.
"Leng keng! kỳ hạn thời gian ba ngày đã đến."
Thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên, Chu Dương thầm mắng một tiếng, thật sự là không may, một món làm ăn lớn cứ như vậy mà ngâm nước nóng. Mà lại, thớt màu bảo mã màu đen của mình ở dưới chân núi kia cũng mất, đây chính là hơn một trăm lượng bạc. Tại thế giới hiện đại đủ để mua một chiếc BMW Audi, bây giờ nói mất liền mất.
"Quách Tĩnh Hoàng Dung, tạm biệt."
Chu Dương nói với Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung bên cạnh, sau đó thân thể trong nháy mắt biến mất khỏi rừng cây.
Một lát sau, trong rừng cây có một luồng gió mát thổi qua, mấy người Quách Tĩnh chỉ cảm thấy một trận kinh khủng.
Học viện khoa học kỹ thuật Thượng Kinh.
Sau khi tan học sân trường rất yên tĩnh. Trong sân trường có mấy người thưa thớt, ngoại trừ một bộ phận người rất nhỏ còn ở phòng tự học nghiêm túc tự học, những học sinh khác đã sớm chạy ra khỏi trường, thưởng thức nơi phồn hoa ở phía ngoài. Đương nhiên còn có số ít người vẫn ở trong ký túc xá, chính là nhóm nam trạch đại danh đỉnh đỉnh kia.
"Bình bình bình······ "
Tòa nhà năm, trong phòng ngủ 5012 quanh quẩn từng tiếng gõ bàn phím. Trong phòng ngủ bốn người chỉ còn lại một mình Trần Phong hai tay để trần đang điên cuồng giết quái lên cấp.
"Lần này lại có bí tịch gì?"
Trông thấy nhân vật trò chơi bị mình giết chết, hai mắt Trần Phong không khỏi tỏa ánh sáng.
"« Thiết Bố Sam » thanh đồng cấp võ học, phòng ngự +5, nội lực +3."
Nhâp để dùng, nhìn nhân vật trò chơi cả người khí thế phóng đại, Trần Phong không khỏi hâm mộ.
"Ai, nếu ta có thể có một bản bí tịch tu luyện thì tốt."
Trần Phong có chút YY (tự sướng), vượt nóc băng tường, tay không phá tảng đá lớn là mộng tưởng từ bé của hắn, bây giờ chỉ có thể tung hoành trong trò chơi.
59
2
6 tháng trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
