Chương 6
Dọn Sạch Tàng Kinh Các
"Thí chủ hữu lễ, không biết thí chủ đến đây là thắp hương lễ tạ thần, hay là nghe cao tăng trong nội viện giảng phật niệm kinh a?"
Trước viện Thiếu Lâm tự phật, một tăng sư mặc tăng bào màu vàng nhạt tiếp khách, trông thấy Chu Dương đầu đầy mồ hôi đang bước nhanh tới, hai tay hợp lễ, tiến lên hỏi.
"Thưa đại sư, Thiếu Lâm tự là thánh địa Phật gia, nơi đây Phật pháp mênh mông như biển, ngang qua cổ kim, truyền ngôn kinh thư có hơn vạn quyển, Phật pháp tinh thâm, phổ độ chúng sinh vượt qua tất cả tai ách, tâm ta hướng phật, muốn tới đây để sao chép một ít."
Chu Dương tiến hơi, hơi gấp eo xuống chấp tay thi lễ, tài đại khí thô móc ra một thỏi bạc từ trong ngực đưa tới.
Tăng nhân tiếp khách thấy bạc liền đưa tay tiếp nhận, đầu cúi xuống thấp hơn một chút, giọng nói tràn đầy khách khí:
“Vị thí chủ này thật thành tâm a!”
Sau đó đáp lễ, nói với Chu Dương.
“A Di Đà Phật! Thí chủ có lòng, Tàng Kinh Các nằm ở bên kia, thí chủ cứ tự nhiên.”
Sau đó nói kĩ càng một lần lộ tuyến đi tới Tàng Kinh các cho Chu Dương nghe
Chu Dương lẳng lặng nghe tăng nhân hướng dẫn đường đi, sau đó cảm tạ một tiếng, chào hai người Quách Tĩnh Hoàng Dung rồi mới đi đến Tàng Kinh Các.
Tàng Kinh Các!
Trước cửa tòa lầu các có viết ba chữ cổ, mặc dù chưa từng nhìn qua, nhưng Chu Dương cũng hiểu được nó có ý nghĩa gì.
Không cần suy nghĩ Chu Dương cũng biết đây là một trong những công năng của hệ thống.
Tàng Kinh Các là một tòa lầu các cổ kính, tỏa ra khí thế bàng bạc, đứng sừng sững ở trung tâm Thiếu Lâm Tự.
Sau khi tiến vào Tàng Kinh Các, Chu Dương lập tức cảm giác được mùi hương giấy pha lẫn với mùi mực xông vào trong mũi, đây là tòa lầu các chứa đầy hơi thở lịch sử, tràn ngập khí tức tuế nguyệt.
Quan sát toàn cảnh Tàng Kinh Các một lúc, Chu Dương phát hiện chỉ có một hòa thượng chừng hai mươi tuổi đang quét dọn, xung quanh không có người nào khác.
Trong Tàng Kinh Các yên tĩnh đến nỗi mỗi bước chân của hòa thượng kia bước xuống đều nghe vô cùng rõ ràng, kéo theo vô số âm vang.
Chu Dương chỉ nhìn qua thanh niên hòa thượng kia một lát, liền đi đến từng giá sách, ánh mắt sáng ngời quét qua tên của từng cuốn kinh văn.
"Kim Cương Kinh!"
"Tam Thế Nhân Quả Kinh!"
"A Di Đà Kinh!"
"Đại Niết Bàn Kinh!"
······
Trong không khí u tĩnh ở Tàng Kinh Các, ánh mắt của Chu Dương cẩn thận xem xét tên của từng quyển kinh văn, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ thứ gì đó.
"Pháp Hoa Kinh!"
"Bàn Nhược Kinh!"
······
"Lăng Già Kinh!"
Đột nhiên ba chữ viết cổ “Lăng ...” đập vào mắt làm cho con ngươi của Chu Dương co rụt lại, trái tim không khỏi co lại, bốn quyển kinh thư đặt chỉnh tề trên giá sách, không nhiễm chút bụi trần.
Ngón tay Chu Dương run rẩy chạm vào bốn quyển kinh văn, sau đó chỉ thấy bốn quyển Lăng Già Kinh vốn đang bày trên giá sách đã biến mất không thấy đâu.
Bên trong không gian hệ thống, bốn quyển kinh văn tự động sôi trào, qua khe hẹp trang sách có thể thấy được lít nha lít nhít các chữ cổ, Chu Dương rõ ràng cảm giác được nhịp tim mình đập nhanh hơn, huyết dịch sôi trào, mục tiêu của chuyến đi này đã hoàn thành.
"Leng keng! Phát hiện Cửu Dương Chân Kinh, võ học đỉnh cấp, giá trị: 1000 đồng, ký chủ thu hoạch được 100 đồng."
“Thí chủ, ngươi cần tìm kinh thư gì? Có cần ta giúp một tay không?”
Bất thình lình một thanh âm vang lên bên tai Chu Dương.
“Ta đã ... tìm ... được rồi.”
Thanh âm đột nhiên vang lên làm Chu Dương chợt run lên, xoay người lại, chỉ thấy thanh niên hòa thượng quét dọn chỗ này đang đứng sau lưng hắn.
Thấy sắc mặt của thanh niên hòa thượng bình thản, cũng không có gì dị thường, Chu Dương nhẹ nhõm thở phào một hơi, trong lòng thầm kêu may mắn, may mà hắn không phát hiện bốn quyển Lăng Già Kinh đã biến mất.
“Còn chưa biết pháp danh của đại sư?”
Chu Dương nghĩ nghĩ một lúc liền lên tiếng hỏi.
“Tiểu tăng Giác Viễn.”
Vậy mà giống với suy nghĩ của mình, thanh niên hòa thượng trước mắt này đúng là sư phụ của Trương Tam Phong, mặc dù không biết chiêu thức võ công gì, nhưng hắn có một thân nội lực hùng hậu có thể sánh ngang với Quách Tĩnh thời kỳ toàn thịnh, đáng tiếc cuối đời sức cùng lực kiệt mà chết.
“Giác Viễn đại sư, trong Tàng Kinh Các để nhiều bí tịch võ công như vậy, người trong võ lâm nhất định sẽ đến đây thăm dò, vì sao nơi này chỉ có một mình ngươi trông coi?”
Chu Dương hiếu kỳ hỏi.
Giác Viễn khẽ lắc đầu nói.
“Tự quy không có phép tăng nhân đã tu luyện võ công tùy ý tiến vào Tàng Kinh Các, người có thể tiến vào Tàng Kinh Các đọc sách đều là người chưa từng tập võ.”
“A!”
Chu Dương cũng vô cùng kinh ngạc, thì ra trước khi tiến vào Tàng Kinh Các mình đã bị võ tăng giám thị bên ngoài Tàng Kinh Các âm thầm tra xét, nếu không phải hệ thống có thể che dấu tu vi, chỉ sợ chân sau chưa kịp bước vào Tàng Kinh Các đã bị võ tăng đánh văng ra ngoài.
Nhưng mà đúng là may mắn, lấy thực lực của hắn cơ bản không thể mạnh mẽ xông vào Tàng Kinh Các.
Sau khi nghi ngờ trong lòng được giải thích, Chu Dương cũng vơ đại một bản kinh thư cầm trong tay, giả bộ lật ra đọc.
..........
“Đang! Đang! Đang! .......”
Bỗng nhiên từng đợt tiếng chuông vang lên, quanh quẩn trên không Thiếu Lâm Tự, thanh âm vừa vang vừa nhanh.
Bên ngoài Tàng Kinh Các có vô số tăng nhân chạy thành đoàn, vội vã từ trong cung điện đi ra.
Rất nhiều người, mỗi người đều cầm trong tay trường côn bằng gỗ, bộ dáng như lâm đại địch, một cỗ không khí khẩn trương bao trùm Thiếu Lâm Tự.
“Thí chủ, ngươi an tâm ở đây đọc kinh thư đi, tuyệt đối đừng đi lên tầng hai.”
Giác Viễn vội vàng nói một câu, sau to cũng chạy theo đoàn tăng nhân kia, để lại một mình Chu Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn theo.
“Các người đây là bức ta phạm tội!”
Chu Dương nhìn thanh niên hòa thượng dần biến mất trong dòng người, lại nhìn Tàng Kinh Các trống rỗng không ai trông coi, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào cầu thang đi lên lầu hai Tàng Kinh Các.
Có đi hay không? Đây cũng là một vấn đề cần suy nghĩ.
Nhưng mà vừa nghĩ đến toàn bộ lầu hai Tàng Kinh Các trưng bày mấy trăm năm truyền thừa võ học của Thiếu Lâm Tự, trong lòng Chu Dương lập tức kích động không thôi.
Hắn cắn răng, dậm chân một cái, bây giờ còn quan tâm cái gì nữa, bí tịch có thể cầm, không cầm mới là ngốc, Chu Dương lập tức chạy lên lầu hai Tàng Kinh Các.
Bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm Tự, Đạt Ma tứ đại thần công, thậm chí còn có một ít bí tịch của các môn phái khác, vừa nghĩ đến nhiều bí tịch võ công đang chờ như vậy, trong lòng hắn lập tức không kìm được vui sướng.
Chu Dương đã tính toán xong hết, tình huống xấu nhất, nếu như bị hòa thượng của Thiếu Lâm Tự phát hiện thì trực tiếp dùng hệ thống chạy, nếu như không bị phát hiện, thu hoạch một chuyến này sẽ vô cùng lớn.
Không gian lầu hai Tàng Kinh Các rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Chu Dương, dài rộng khoảng chừng hai, ba mươi met, trong suy nghĩ của hắn, bí tịch võ công của Thiếu Lâm Tự hẳn là có thể chất đầy một giá sách, dù sao cũng chỉ có mấy chục loại võ học bí tịch, thế nhưng cả lầu hai Tàng Kinh Các trưng bày mười mấy cái giá sách.
Trong lòng Chu Dương đã sớm không kìm được chạy nhanh đến một giá sách gần nhất, nhìn thấy từng quyển bí tịch làm cho thân thể hắn cũng có chút run rẩy.
"Leng keng! Phát hiện cấp thấp võ học, Thiếu Lâm Trường Quyền, cơ sở quyền pháp Thiếu Lâm tự, giá trị: 5 đồng."
"Leng keng! Phát hiện Trung cấp võ học, Thập Bát Thủ, một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự, giá trị: 100 đồng”
······
"Leng keng! phát hiện võ học cấp cao, Thiếu Lâm Đồng Tử Công, một trong Đạt Ma tứ đại thần công, giá trị: 350 đồng"
"Leng keng! Phát hiện võ học Trung cấp, Đại Lực Kim Cương Chỉ, một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự, giá trị: 100 đồng"
"Leng keng! Phát hiện võ học Trung cấp, Đại Lực Kim Cương Chưởng, sở học Hỏa Công Đầu Đá, giá trị: 80 đồng."
······
Chu Dương vội vàng dùng tay che nhịp tim đang đập loạn cào cào, thanh âm bình bịch quanh quẩn trong đầu. Hắn hít một hơi thật sâu, hai mắt Chu Dương bắn ra hào quang, lại đi đến một giá sách ở gần đấy
"Leng keng! Phát hiện sổ tay tu luyện Bàn Nhược chưởng, lấy từ chỗ trụ trì đời thứ bảy Thiếu Lâm Tự, giá trị: 120 đồng."
"Leng keng! Phát hiện Thiết Bố Sam tâm đắc, lấy từ chỗ cao tăng Đạt Ma đường, giá trị: 150 đồng."
"Leng keng! Phát hiện đường tắt tu luyện Thập Tam Thái Bảo, đời thứ mười Thiếu Lâm tự chỉnh lý, giá trị: 300 đồng "
······
Mỗi một Cao tăng Thiếu Lâm Tự đều từng tu luyện võ học cao thâm, tâm đắc tu luyện của bọn họ mỗi câu mỗi chữ đối với người luyện võ đều có giá trị liên thành.
Nếu hắn học được những tâm đắc tu luyện này, chẳng khác gì đứng trên vai người khổng lồ, thông hiểu võ học của thế giới, không đến mức vô tri cái gì cũng không biết.
Quyển sách thật dày nằm trên giá sách kia đều là tâm đắc tu luyện mấy trăm năm của võ tăng Thiếu Lâm Tự, vô cùng trân quý, đọc được có thể không cần đi quanh co trên con đường tu luyện võ học, Chu Dương tự nhiên cũng không buông tha.
“Phát tài, phát tài! ...”
Chu Dương giống như một tên tham tiền lao về phía Tàng Kinh các, động tác trong tay càng nhanh, phát tài càng mau lẹ, từng quyển sách trên giá bị hắn đưa vào trong không gian hệ thống.
"Leng keng, thu về võ học cấp cao, « Thiết Bố Sam », một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự, giá trị: 120 đồng, ký chủ thu hoạch được 12 đồng."
"Leng keng, thu về võ học cấp thấp, « Thiếu Lâm Trường Quyền », quyền pháp cơ sở Thiếu Lâm tự, giá trị: 10 đồng, ký chủ thu hoạch được 1 đồng."
···
"Leng keng, thu hoạch võ học đỉnh cấp, « Kim Chung Tráo », một trong Đạt Ma tứ đại thần công, giá trị: 1000 đồng, ký chủ thu hoạch được 100 đồng "
···
"Leng keng, thu về võ học Trung cấp, « Đại Lực Kim Cương Chưởng », một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự, giá trị: 80 đồng, ký chủ thu hoạch được 8 đồng."
······
Từng quyển bí tịch nhanh chóng biến mất, một cái giá sách, hai cái giá sách....
“Lần này thật sự phát tài!”
Ký chủ: Chu Dương.
Đẳng cấp: Chủ tiệm Nhất tinh.
Đồng: 5254.
Cảnh giới võ đạo: Hậu thiên sơ kỳ.
Thu hết bí tịch võ công ở tầng hai Tàng Kinh Các, trong lúc nhất thời Chu Dương cũng cảm thấy khó tin, tiền đã đủ để hắn tu luyện Tử Hà Thần Công tới đại thành.
68
2
6 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
