0 chữ
Chương 2
Chương 2
Từ Thanh Tư vốn cho là Na Hân Hân cố ý đánh trống lảng, nào ngờ đúng là tiểu sư muội, nét mặt lập tức nở nụ cười, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: "Đã khuya rồi, sao sư muội còn chưa về nghỉ ngơi? Có cần giúp đỡ gì không?"
Lan Chúc không lộ biểu cảm gì, lặng lẽ đá cái xác bên chân vào bóng tối, đáp: "Không cần phiền đại sư tỷ. Hôm nay tu luyện còn thiếu một vòng nữa, ta sắp về rồi."
Từ Thanh Tư nghe xong, chỉ trích Na Hân Hân: "Nhìn xem sư muội ngươi kìa, chăm chỉ thế nào, giữa đêm khuya vẫn đang tu luyện."
Na Hân Hân giơ sâu lên trước mặt nàng: "Ta cũng đang tu luyện mà."
Từ Thanh Tư hoảng sợ lùi lại một bước, cổ trùng không giống những loài khác, ngoài người tu Cổ, bất kỳ người ngoài nào tiếp xúc da thịt, đều sẽ ngay lập tức thâm nhập vào cơ thể và khống chế ký chủ.
Dù đã quen với tính vô tư của Na Hân Hân, nhưng nàng vẫn không khỏi rùng mình. Năng lực của cổ trùng là điều nàng không muốn trải nghiệm lại, ám ảnh nói: "Mau thu dọn rồi về ngủ đi!"
Lan Chúc nhìn hai người từ trong bụi cỏ cãi cọ rời đi, cho đến khi bóng dáng dần khuất xa.
Nàng đứng nguyên tại chỗ một lúc, xác định các nha sẽ không quay lại, ánh mắt hạ xuống, lần nữa nâng xác người nằm bên chân lên.
Người này mặc đồng phục màu đen tuyền giống nàng, thân thể và quần áo không có bất kỳ tổn thương nào, chỉ có khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng, như thể đã trải qua điều gì đó cực kỳ đáng sợ trước khi chết.
Lan Chúc rút kiếm vẽ một vòng tròn lớn trên mặt đất. Đất theo vòng tròn sụp xuống thành một hố sâu, bên dưới hố còn nằm bảy tám cái xác người. Nếu nhìn kỹ, tất cả đều là những đệ tử mất tích trong khoảng thời gian này, hơn nữa đều có thân thể nguyên vẹn, nhưng biểu cảm đầy sự kinh hoàng.
Nàng mặt không đổi sắc, ném xác mới mang đến vào hố như ném một con cá chết, sau đó vung kiếm, hố sâu khôi phục nguyên trạng, vòng tròn cũng biến mất không dấu vết.
Nàng giẫm chân lên vị trí vừa là hố kia, không có gì khác thường, giống như mặt đất bình thường.
Dường như vẫn chưa yên tâm, nàng lại lấy từ tay áo ra một chiếc bình ngọc dài bằng ngón tay, mở nút, hào phóng rắc cả bình bột ra.
Hơi thở cuối cùng mà đệ tử vừa bị gϊếŧ còn lưu lại lúc này tan biến hoàn toàn không dấu vết.
Cuối cùng Lan Chúc cũng hài lòng, lấy khăn lau sạch bụi bặm trên tay, ung dung rời đi. Nhưng vừa ra khỏi rừng trúc, nàng liền gặp Từ Thanh Tư quay lại.
Từ Thanh Tư đưa Na Hân Hân về xong, lo lắng Lan Chúc tu luyện quá khuya. Gần đây các vụ mất tích liên tiếp xảy ra, nàng chỉ có một tiểu sư muội, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao ăn nói với sư tôn đang bế quan.
Vì vậy, nàng quay lại xem xét tình hình.
Lan Chúc thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã giả vờ như vừa tu luyện xong, chuẩn bị rời đi, làm như không có gì.
Từ Thanh Tư chủ động giải thích: "Gần đây môn phái không yên ổn, ta không yên tâm để ngươi đi một mình vào giờ này. Tu luyện xong rồi chứ? Ta đưa ngươi về."
Lan Chúc nhìn sâu vào Từ Thanh Tư, thấy đối phương tỏ vẻ vô tư, một lúc sau mới nói: "Đa tạ đại sư tỷ."
Từ Thanh Tư xua tay: "Sao phải khách sáo với đại sư tỷ của ngươi..."
Nàng chợt dừng lại, mũi khẽ ngửi: "Mùi gì thế này?"
Toàn thân Lan Chúc đột nhiên căng thẳng.
Từ Thanh Tư liếc sang một bên: "Mùi sâu thối vẫn chưa tan."
"Nhanh đi nhanh đi, chỗ này hôi chết được." Vừa nói vừa kéo Lan Chúc nhanh chóng rời đi.
Lan Chúc bị nàng kéo đi, tiến về chỗ ở tại lưng chừng núi. Sư tôn của các nàng, Dẫn Nhứ, tổng cộng nhận bốn đệ tử. Ngoài đỉnh núi rộng lớn của Vũ Thạch Phong, phần còn lại đều là nơi dành cho các nàng hoạt động.
Lan Chúc không lộ biểu cảm gì, lặng lẽ đá cái xác bên chân vào bóng tối, đáp: "Không cần phiền đại sư tỷ. Hôm nay tu luyện còn thiếu một vòng nữa, ta sắp về rồi."
Từ Thanh Tư nghe xong, chỉ trích Na Hân Hân: "Nhìn xem sư muội ngươi kìa, chăm chỉ thế nào, giữa đêm khuya vẫn đang tu luyện."
Na Hân Hân giơ sâu lên trước mặt nàng: "Ta cũng đang tu luyện mà."
Từ Thanh Tư hoảng sợ lùi lại một bước, cổ trùng không giống những loài khác, ngoài người tu Cổ, bất kỳ người ngoài nào tiếp xúc da thịt, đều sẽ ngay lập tức thâm nhập vào cơ thể và khống chế ký chủ.
Lan Chúc nhìn hai người từ trong bụi cỏ cãi cọ rời đi, cho đến khi bóng dáng dần khuất xa.
Nàng đứng nguyên tại chỗ một lúc, xác định các nha sẽ không quay lại, ánh mắt hạ xuống, lần nữa nâng xác người nằm bên chân lên.
Người này mặc đồng phục màu đen tuyền giống nàng, thân thể và quần áo không có bất kỳ tổn thương nào, chỉ có khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng, như thể đã trải qua điều gì đó cực kỳ đáng sợ trước khi chết.
Lan Chúc rút kiếm vẽ một vòng tròn lớn trên mặt đất. Đất theo vòng tròn sụp xuống thành một hố sâu, bên dưới hố còn nằm bảy tám cái xác người. Nếu nhìn kỹ, tất cả đều là những đệ tử mất tích trong khoảng thời gian này, hơn nữa đều có thân thể nguyên vẹn, nhưng biểu cảm đầy sự kinh hoàng.
Nàng giẫm chân lên vị trí vừa là hố kia, không có gì khác thường, giống như mặt đất bình thường.
Dường như vẫn chưa yên tâm, nàng lại lấy từ tay áo ra một chiếc bình ngọc dài bằng ngón tay, mở nút, hào phóng rắc cả bình bột ra.
Hơi thở cuối cùng mà đệ tử vừa bị gϊếŧ còn lưu lại lúc này tan biến hoàn toàn không dấu vết.
Cuối cùng Lan Chúc cũng hài lòng, lấy khăn lau sạch bụi bặm trên tay, ung dung rời đi. Nhưng vừa ra khỏi rừng trúc, nàng liền gặp Từ Thanh Tư quay lại.
Từ Thanh Tư đưa Na Hân Hân về xong, lo lắng Lan Chúc tu luyện quá khuya. Gần đây các vụ mất tích liên tiếp xảy ra, nàng chỉ có một tiểu sư muội, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao ăn nói với sư tôn đang bế quan.
Lan Chúc thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã giả vờ như vừa tu luyện xong, chuẩn bị rời đi, làm như không có gì.
Từ Thanh Tư chủ động giải thích: "Gần đây môn phái không yên ổn, ta không yên tâm để ngươi đi một mình vào giờ này. Tu luyện xong rồi chứ? Ta đưa ngươi về."
Lan Chúc nhìn sâu vào Từ Thanh Tư, thấy đối phương tỏ vẻ vô tư, một lúc sau mới nói: "Đa tạ đại sư tỷ."
Từ Thanh Tư xua tay: "Sao phải khách sáo với đại sư tỷ của ngươi..."
Nàng chợt dừng lại, mũi khẽ ngửi: "Mùi gì thế này?"
Toàn thân Lan Chúc đột nhiên căng thẳng.
Từ Thanh Tư liếc sang một bên: "Mùi sâu thối vẫn chưa tan."
"Nhanh đi nhanh đi, chỗ này hôi chết được." Vừa nói vừa kéo Lan Chúc nhanh chóng rời đi.
Lan Chúc bị nàng kéo đi, tiến về chỗ ở tại lưng chừng núi. Sư tôn của các nàng, Dẫn Nhứ, tổng cộng nhận bốn đệ tử. Ngoài đỉnh núi rộng lớn của Vũ Thạch Phong, phần còn lại đều là nơi dành cho các nàng hoạt động.
6
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
