TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Nói cách khác, thứ tạo ra tiếng động ấy không phải là người giấy đang ngồi trên giường,

Mà là ở ngay bên phải nàng.

Chỉ trong thoáng chốc, Trì Bạch Du cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên thẳng vào da thịt. Cả người nàng như rơi vào dòng sông băng giữa mùa đông, tứ chi cứng đờ, đến cả máu trong người dường như cũng đông lại.

Người giấy trên giường lại bật cười “khanh khách”.

Nàng nghe thấy bên phải có người cất tiếng hỏi: “Ngươi trốn ở đây... làm gì vậy?”

“Ngươi trốn ở đây, làm gì vậy?”

Giọng nói kia cứng đờ khác thường, chẳng khác gì tiếng cười khanh khách của người giấy trên giường. Nó mang theo một luồng hàn khí dày đặc, lạnh lẽo đến rợn người.

Trì Bạch Du bỗng cảm thấy da đầu tê rần, như thể có một gáo nước lạnh dội thẳng từ đỉnh đầu xuống, tràn khắp toàn thân.

Dựa vào mặt đồng hồ trên cổ tay, nàng nhìn thấy một khuôn mặt. Gương mặt đó trắng bệch đến mức quái dị, hai má còn bị bôi lên hai vệt ửng đỏ bất quy tắc.

Môi nó cũng đỏ rực, khóe miệng cong lên với biên độ lớn, nó đang nhe răng cười toe toét.

Thứ đó không có tròng mắt, chỉ có hai đường cong trên dưới phác họa thành hốc mắt đen kịt, ở giữa là một khoảng trắng trống rỗng.

Đây cũng là một người giấy.

Nó nằm ngay bên cạnh nàng “nhìn chằm chằm” nàng không chớp mắt.

Lại một tràng âm thanh sột soạt vang lên, nàng theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía mép giường.

Hai cái chân vẫn thõng xuống bên mép giường, chỉ là không rõ từ lúc nào, người giấy kia đã gập cong người, toàn thân uốn thành một độ cong quái dị đến không tưởng, cũng dùng đôi mắt không có tròng mà “nhìn chằm chằm” vào nàng.

Nó khanh khách cười, cũng cất tiếng hỏi: “Ngươi trốn ở đây, làm gì vậy?”

Người giấy bên phải tiếp lời:

“Ra ngoài đi, chúng ta cùng chơi.”

Trì Bạch Du chỉ cảm thấy nửa người mình tê rần.

Không đúng.

Ban ngày chúng cũng ra được.

Rốt cuộc có còn chút đạo đức nghề nghiệp nào của một con quỷ không hả!

“Ra ngoài đi, ra ngoài nào.” Người giấy trên giường đột nhiên thò tay xuống gầm giường, chộp lấy cánh tay nàng: “Ra đi, ra đi, chúng ta cùng chơi.”

Bàn tay của nó lạnh buốt đến rợn người, lại còn mang theo cảm giác ẩm ướt nhớp nháp khiến người ta ghê tởm.

Không gian dưới gầm giường quá chật hẹp, Trì Bạch Du không cách nào thoát ra được.

Mà người giấy bên cạnh lại bò lên lưng nàng, siết chặt cổ nàng từ phía sau. Nó cũng đang cười, chỉ là tiếng cười sắc nhọn và chói tai hơn rất nhiều: “Ra ngoài đi, ra ngoài, ra ngoài! Ra ngoài đi!”

Người giấy bên ngoài bắt đầu dùng sức kéo nàng. Tuy nhìn thì gầy guộc mỏng manh, nhưng sức lực lại mạnh đến kinh người.

Chỉ trong vài giây, nó đã kéo toàn bộ cơ thể nàng ra khỏi gầm giường.

Người giấy trên lưng mỗi lúc một nặng hơn, đè lên nàng như một tảng đá, lại còn ghì chặt lấy cổ, khiến nàng không tài nào hất văng ra nổi.

Nỗi kinh hoàng đến tột độ lại kéo theo một cơn giận dữ. Trì Bạch Du nghiến răng, bất ngờ nắm ngược tay người giấy, chống tay dưới đất lảo đảo đứng dậy.

“Được thôi, chơi!” Nàng rút ra một tờ giấy lửa dùng trong ảo thuật, vung tay ném ra như ném dao.

Tờ giấy bùng cháy giữa không trung, tóe lên một luồng lửa chói mắt. Người giấy thoáng khựng lại, theo phản xạ lùi về sau, miệng hét to, muốn rút tay về.

Sợ lửa phải không?

Trì Bạch Du càng siết chặt tay nó hơn, liên tục ném những tờ giấy lửa ra ngoài.

Từng chùm lửa chói mắt bùng nổ giữa không trung, như pháo trúc nổ lách tách.

Người giấy trước mặt không thể tránh thoát, còn người giấy sau lưng thì càng lúc càng nặng.

“Không nghe lời! Không nghe lời! Đi chết đi! Đi chết đi chết đi chết đi chết đi!”

Nó bắt đầu thét lên kinh hoàng, âm thanh sắc nhọn đến mức như muốn xuyên thủng màng nhĩ nàng.

Thân thể làm bằng giấy đè lên khiến chân nàng run rẩy khụy xuống, từng lớp mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Trì Bạch Du nhịn đai đến mức đầu óc choáng váng, tâm trí quay cuồng, nhưng tốc độ ném giấy lửa lại càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng! Một chùm lửa đánh trúng ngay giữa trán người giấy, lập tức đốt một lỗ đen kịt to tướng.

Nó thét lên một tiếng thảm thiết, giơ tay ôm lấy trán. Nhưng nó vừa mới chạm vào thì lòng bàn tay cũng lập tức bị ngọn lửa bén sang thiêu rụi.

Lửa bùng lên dữ dội hơn, chỉ trong chốc lát đã đốt đến mức mặt mũi nó biến dạng hoàn toàn.

Trì Bạch Du buông tay, mặc kệ nó vùng vẫy gào thét trong biển lửa.

Nàng quay người, dốc hết sức ném mạnh một cái, hất văng người giấy sau lưng xuống đất.

Trong cơn ngạt thở đến nghẹt cả tim, nàng gập khuỷu tay đánh mạnh ra sau, đồng thời ném ra mấy tờ giấy lửa.

“A!” Giấy lửa bùng cháy, người giấy phía sau hét lên thảm thiết. Nó muốn tránh, nhưng lại bị nàng đè chặt, không còn đường trốn.

Thứ đầu tiên bị lửa bén vào là gương mặt trắng bệch tô phấn kia. Nó đau đớn đến mức buông tay, loạng choạng giãy giụa như một con rùa bị lật ngửa.

4

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.