0 chữ
Chương 3
Chương 3
May mà chiếc ba lô cũng xuyên theo nàng tới đây. Do thường xuyên biểu diễn ngoài trời nên trong ba lô có đủ lương khô, nước uống, đủ để chống đói vài bữa.
Về sau, nếu thật sự cạn kiệt, nàng vẫn còn ba lá bùa hộ thân hệ thống để lại, dùng đúng lúc thì cũng không đến nỗi chết sớm.
Thế nhưng, suy nghĩ còn chưa kịp dứt, nàng đã gặp chuyện.
Ngay lúc nàng đang tính dùng sợi thép nhỏ để cạy thử ổ khóa một gian phòng bên trái, sau gáy chợt lướt qua một luồng khí lạnh buốt, rợn người.
“Lá gan không nhỏ.” Một giọng nam vang lên sau lưng, khẽ cười lạnh: “Tên trộm này từ đâu đến, dám lẻn vào đây?”
Trì Bạch Du phản xạ theo bản năng, lập tức nhấn sợi thép xuống lòng bàn tay, đẩy nó trượt vào trong tay áo để giấu đi, đồng thời nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ nơi cổ tay.
Mặt đồng hồ phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của một người đàn ông trẻ tuổi.
Tóc đen rối tung, mắt dài, môi mỏng. Dáng vẻ y tuấn mỹ đến gần như yêu mị nhưng đẹp kiểu một đóa hải đường đã khô héo, sắc son từng rực rỡ giờ chỉ còn nhợt nhạt trên gương mặt trắng bệch.
Trì Bạch Du chẳng quan tâm đến vẻ ngoài của hắn.
Thứ khiến nàng thật sự để ý là... hắn không có bóng.
Là quỷ.
Tim nàng trầm hẳn xuống.
Đồng thời, người kia đã đưa tay tóm lấy cổ áo nàng, kéo nàng vào trong.
Nàng bị bắt rồi.
Trong một gian phòng âm u, tên quỷ kia nằm nghiêng trên một chiếc sạp gỗ lớn, dáng vẻ lười biếng nhưng ánh mắt lại như cười như không, chăm chú quan sát nàng.
Áo choàng trắng phủ hờ trên người, mái tóc dài xõa xuống vai, đôi mắt đen láy, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ vụn.
Trong cái không gian đen trắng tẻ nhạt ấy, sắc môi hồng nhạt của hắn là màu sắc duy nhất nổi bật.
Trì Bạch Du từng làm ảo thuật ngoài phố nhiều năm, quen với việc phải khiến khán giả dừng lại quan sát trong vài giây ngắn ngủi giữa đám đông.
Quan sát tinh tế đã trở thành kỹ năng sống còn của nàng.
Nhưng lúc này, nàng không cần dùng quá nhiều tâm sức để phán đoán người trước mặt.
Hắn quá tự tin.
Không gϊếŧ nàng ngay, không trói, không nhốt, thậm chí còn để nàng đứng trước mặt như khách quý.
Nói cách khác, hắn không coi nàng ra gì.
Một kẻ ngạo mạn, lại thích chơi đùa.
À không, là một con quỷ ngạo mạn.
Cũng may hắn quá xem thường nàng, nếu không có lẽ nàng đã phải dùng đến một lá bùa bảo mệnh rồi.
“So với mục đích lẻn vào đây, ta càng tò mò ngươi làm cách nào để vào được.” Hắn chống đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua bộ quần áo lấm lem: “Nhìn ngươi chẳng có chút pháp lực nào, chỉ là một người phàm tầm thường, Ăn mặc cũng kỳ quặc.”
Về sau, nếu thật sự cạn kiệt, nàng vẫn còn ba lá bùa hộ thân hệ thống để lại, dùng đúng lúc thì cũng không đến nỗi chết sớm.
Thế nhưng, suy nghĩ còn chưa kịp dứt, nàng đã gặp chuyện.
Ngay lúc nàng đang tính dùng sợi thép nhỏ để cạy thử ổ khóa một gian phòng bên trái, sau gáy chợt lướt qua một luồng khí lạnh buốt, rợn người.
“Lá gan không nhỏ.” Một giọng nam vang lên sau lưng, khẽ cười lạnh: “Tên trộm này từ đâu đến, dám lẻn vào đây?”
Trì Bạch Du phản xạ theo bản năng, lập tức nhấn sợi thép xuống lòng bàn tay, đẩy nó trượt vào trong tay áo để giấu đi, đồng thời nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ nơi cổ tay.
Tóc đen rối tung, mắt dài, môi mỏng. Dáng vẻ y tuấn mỹ đến gần như yêu mị nhưng đẹp kiểu một đóa hải đường đã khô héo, sắc son từng rực rỡ giờ chỉ còn nhợt nhạt trên gương mặt trắng bệch.
Trì Bạch Du chẳng quan tâm đến vẻ ngoài của hắn.
Thứ khiến nàng thật sự để ý là... hắn không có bóng.
Là quỷ.
Tim nàng trầm hẳn xuống.
Đồng thời, người kia đã đưa tay tóm lấy cổ áo nàng, kéo nàng vào trong.
Nàng bị bắt rồi.
Trong một gian phòng âm u, tên quỷ kia nằm nghiêng trên một chiếc sạp gỗ lớn, dáng vẻ lười biếng nhưng ánh mắt lại như cười như không, chăm chú quan sát nàng.
Áo choàng trắng phủ hờ trên người, mái tóc dài xõa xuống vai, đôi mắt đen láy, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ vụn.
Trì Bạch Du từng làm ảo thuật ngoài phố nhiều năm, quen với việc phải khiến khán giả dừng lại quan sát trong vài giây ngắn ngủi giữa đám đông.
Quan sát tinh tế đã trở thành kỹ năng sống còn của nàng.
Nhưng lúc này, nàng không cần dùng quá nhiều tâm sức để phán đoán người trước mặt.
Hắn quá tự tin.
Không gϊếŧ nàng ngay, không trói, không nhốt, thậm chí còn để nàng đứng trước mặt như khách quý.
Nói cách khác, hắn không coi nàng ra gì.
Một kẻ ngạo mạn, lại thích chơi đùa.
À không, là một con quỷ ngạo mạn.
Cũng may hắn quá xem thường nàng, nếu không có lẽ nàng đã phải dùng đến một lá bùa bảo mệnh rồi.
“So với mục đích lẻn vào đây, ta càng tò mò ngươi làm cách nào để vào được.” Hắn chống đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua bộ quần áo lấm lem: “Nhìn ngươi chẳng có chút pháp lực nào, chỉ là một người phàm tầm thường, Ăn mặc cũng kỳ quặc.”
3
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
