TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

"Không rõ."

Phục Nhạn Bách nói: "Chỉ tiếc bức tranh này nửa canh giờ mới thay đổi một lần, khó mà nhìn thấy cảnh nàng bị tuần thú xé xác."

Chẳng mấy chốc, hắn lại mất hứng, cũng không muốn phí thêm thời gian vào chuyện này nữa.

Hắn quay lưng, khuôn mặt trắng bệch đến mức trong đêm tối cũng vô cùng nổi bật.

"Đợi nàng chết rồi, mang dao găm về." Hắn nói.

Lời nói lẫn giọng điệu đều chắc chắn rằng nàng sẽ không sống qua đêm nay.

"Nhạn Bách." Thuật Hòa bất ngờ lên tiếng gọi.

Phục Nhạn Bách khựng bước, không quay đầu lại, chỉ hơi nghiêng mặt liếc nhìn hắn.

Thuật Hòa nói: "Lần này có lẽ còn đường sống."

"Vậy sao?" Phục Nhạn Bách khẽ nhếch môi cười, "Theo ta thấy, con đường sống duy nhất của nàng là dựa vào ngươi luôn dõi theo. Tốt nhất ngươi nên canh chừng kỹ một chút, để kịp giữ lại cho nàng một hơi thở trước khi đồng liêu của ngươi bị xé nát hoàn toàn."

"Xem ra nàng khiến ngươi khốn đốn không ít."

"Thì sao chứ?"

"Ta rất hả hê."

Nụ cười của Phục Nhạn Bách dần biến mất: "Kẻ ăn cháo đá bát, xưa nay chưa từng có kết cục tốt đẹp."

"Ngươi nặng lời rồi. Nhưng mỗi ngày phải chịu những công việc tẻ nhạt như vậy, cũng cần tìm chút thú vui." Thuật Hòa ngừng lại chốc lát rồi nói tiếp, "Ngươi vốn là kẻ không kiên định, luôn thấy nơi này nhàm chán, chi bằng cược một ván?"

"Cược nàng lần này sống hay chết?" Phục Nhạn Bách bật cười hai tiếng, "Không thú vị lắm."

Vừa dứt lời, hắn liền quay lưng bỏ đi.

Nhưng Thuật Hòa bất ngờ nói: "Không phải."

Phục Nhạn Bách khựng lại, nhìn về phía ánh sáng mờ ngoài cửa.

Thuật Hòa nói: "Cược ngươi sống hay chết."

"Phiền ngươi mở mắt ra mà nhìn, ta bây giờ đã là một vong hồn rồi."

"Dù là cô hồn dã quỷ, cũng có lúc hồn phi phách tán." Giọng Thuật Hòa nghe mỏi mệt, bình thản, "Hiện tại nàng hẳn đã oán hận ngươi trong lòng, chi bằng cược một phen, nàng sẽ hoàn toàn nuốt cơn giận này xuống hay lấy mạng ngươi."

Phục Nhạn Bách không đáp, lặng im hồi lâu.

Một lúc sau, hắn mới nhấc chân bước ra ngoài, chỉ để lại một câu: "Đã lo cho mạng ta đến vậy, thì hãy xem nàng có sống nổi qua đêm nay không đã."

Ở bên trong tranh cảnh.

Cuồng phong nổi lên bốn phía cuốn lấy lá cây bay lên làm cho tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.

Thẩm Kiến Việt chỉ mới chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng họa sư trẻ tuổi lạ mặt kia đâu nữa.

Hắn nhìn quanh bốn phía, theo bản năng muốn tìm nàng.

Nhưng đột nhiên, một đám mây khói trắng xám đánh úp tới.

Khói tỏa khắp mặt đất hóa thành

một con quái vật khổng lồ, làm mặt đất lún xuống thành hố sâu vài tấc.

Con quái vật ấy cao bằng một ngôi nhà, đeo mặt nạ dữ tợn với khuôn mặt xanh lè và nanh vuốt, thân hình giống như rễ cây ngàn năm cuộn mình trong rừng sâu.

Nó thở ra từng luồng sương trắng mịt mờ, nằm rạp xuống đất để đánh hơi.

Thẩm Kiến Việt hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

“Có hơi thở của kẻ ngoại lai.” Giọng của con quái vật cứ như thể đá nóng bị nghiền nát, khản đặc vô cùng: “Ở đâu?”

“Là họa sư do ta mời đến.” Ánh mắt Thẩm Kiến Việt rơi vào sống lưng nhô ra của con quái vật. Hắn khẽ nhíu mày, giọng điềm nhiên: “Không cần ngươi phải xen vào.”

Nhưng con quái vật vẫn không ngừng đánh hơi khắp nơi.

Có lẽ do mùi máu tanh quanh người quá nặng khiến nó khó nhận ra mùi khác, ánh mắt nó bỗng chốc khóa chặt vào cái xác đang ngâm trong vũng máu.

Nó đưa móng vuốt sắc nhọn và thô ráp ra, như vồ lấy chim nhỏ mà nhấc xác chết lên. Chiếc mặt nạ kia dường như đã hòa làm một với khuôn mặt thật, nó há miệng thật lớn, ném xác vào trong rồi nhai rau ráu đến rợn người.

Nuốt xong xác, nó vẫn tiếp tục lẩm bẩm, vừa tìm kiếm vừa lặp lại: “Có mùi... là kẻ ngoại lai... ở đâu? Phải tìm ra... gϊếŧ, gϊếŧ đi.”

Thẩm Kiến Việt nói: “Ta đã nói rồi, cô ấy là...”

Con quái vật đột ngột quay đầu, nhìn chằm chằm vào hắn.

“Ngươi muốn bao che cho cô ta?” Nó gầm lên bằng giọng khản đặc: “Ngươi có biết, rất có thể cô ta sẽ gϊếŧ ngươi, hoặc lột cái lớp da mà ngươi phải đánh đổi biết bao mới có được. Ngươi đã quên cảm giác bị lột da, bị móc xương rồi sao? Quên sạch đến thế cho nên muốn nếm lại lần nữa hả?”

Sắc mặt Thẩm Kiến Việt tái đi đôi phần.

Hắn cụp mắt xuống, thần sắc u ám: “Không phải, ta chỉ là...”

“Ngươi đừng quên, ngươi ẩn mình ở đây là để được yên ổn. Còn cô ta là người ngoài, mọi thứ bên ngoài đều ẩn chứa nguy hiểm, vậy mà ngươi lại dễ dàng tin cô ta như thế?” Giọng con quái vật lạnh đi: “Nếu vậy, việc ngươi lại phải chịu cảnh thịt nát xương tan lần nữa cũng là cái giá đáng phải trả.”

“Nhưng cô ấy chỉ là...”

“Chỉ là một họa sư.” Giọng quái vật thản nhiên, nhưng lại ẩn chứa sự mỉa mai sâu sắc: “Một kẻ chỉ biết cầm bút, chỉ biết vẩy mực mà vẽ vài nét loè loẹt. Có lẽ khi trước, những kẻ từng mưu hại ngươi cũng từng đường đường chính chính mà đứng trước mặt ngươi, đường hoàng mà nói ra ác ý của bọn chúng.”

3

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.