0 chữ
Chương 22
Chương 22
“Ồ, suýt quên mất, giờ nàng ta đã là ‘đồng liêu tốt’ của ngươi rồi, đương nhiên phải bênh vực.” Phục Nhạn Bách bỗng bật cười: “Vậy ngươi đi đi, đi theo dõi nàng ta. Xem xem nàng ta lại giở trò gì, tiện thể mang sổ sách bị mất về. Dù nàng ta chết hay tên bạch cốt yêu kia xui xẻo, cũng đều là chuyện khiến người ta hả dạ.”
Thuật Hòa uể oải liếc nhìn hắn một cái.
Cuối cùng vẫn không nói gì, cất bước rời đi.
-
Mở khóa cửa, Trì Bạch Du cố ý dừng lại một chút.
Nghe thấy trong phòng không có động tĩnh gì, nàng càng thận trọng hơn, chỉ đẩy cửa hé ra một khe nhỏ.
Lúc đó đang là đêm khuya, trong phòng tối om, không thấy gì cả.
Cũng chẳng thấy bóng người.
Nàng cất chìa khóa vào túi trong tay áo.
Chìa khóa là lúc ban ngày, khi Phục Nhạn Bách túm lấy cổ áo nàng, nàng đã lén lấy từ hắn.
Mở khóa bằng dây thép mãi cũng không ổn.
Buổi chiều Thuật Hòa còn đến tìm nàng một chuyến, lúc đầu nàng tưởng việc này bị phát hiện rồi.
May mà không phải.
Hắn ta chỉ mang đến vài bộ quần áo, còn nói căn phòng vẫn đang được dọn dẹp, đến lúc đó sẽ dẫn nàng đến.
Bộ quần áo này mặc khá tiện cho việc hành động, ống tay hẹp, bên trong có may túi trong tay áo. Ấm áp hơn đồ của nàng, dường như còn có thể chống lại luồng khí âm u lạnh lẽo trong căn nhà quỷ này.
Tuy nhiên, vì cẩn trọng, nàng vẫn hỏi thêm về nguồn gốc chiếc áo này, nơi nhiều ma quỷ như vậy, sợ nhất là mặc phải đồ không phải của người sống.
Khi nàng hỏi câu đó, hình như Thuật Hòa khẽ cười, chỉ đáp ba chữ: “Mới may đấy.”
Cất kỹ chìa khóa, Trì Bạch Du gõ cửa: “Có ai không?”
Căn phòng tối đen im phăng phắc, không ai trả lời.
Nàng kiên nhẫn đợi một lúc, cuối cùng lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ, nhấn nút bật.
So với căn phòng của hồ ly mù, phòng này không lớn, nhìn từ bên ngoài vào trông cũng không khác gì mấy.
Một luồng sáng trắng chiếu vào, rọi lên một mảng tường, trên đó vẽ vài cây tùng bách.
Tia sáng từ từ quét sang hai bên, nàng thấy trên mỗi bức tường đều vẽ đầy tranh.
Là tranh về phủ đệ của nhà quyền quý.
Tranh rất lộng lẫy hoành tráng, núi non sông nước hòa cùng lâu đài chạm trổ tinh xảo.
Trong tranh không có nhiều người, chỉ lác đác vài bóng, phần lớn ăn mặc như người hầu.
Nnàg lại dùng đèn pin lia quanh một vòng.
Ngoài bức tranh này ra, căn phòng trống rỗng, chẳng có gì cả, đến một chiếc ghế cũng không có.
Chỉ là một căn phòng trống.
Hoàn toàn không có dấu hiệu gì là từng có người sống ở đây.
Vậy nàng phải đi đâu để tìm tên quỷ bạch cốt kia?
Dưới lòng đất chăng?
Ý nghĩ đó bất chợt hiện lên khiến nàng giật mình, vội soi đèn xuống nền nhà.
May mà không có gì bất thường.
Mặt đất bằng phẳng, không có dấu hiệu nào cho thấy sắp có con quỷ bạch cốt nhảy ra.
Nàng miễn cưỡng thở phào một hơi.
"Ra ngoài rồi sao?"
Trì Bạch Du xoay người, định bước ra ngoài xem thử, nhưng lại phát hiện cửa phòng không biết đã khép lại từ lúc nào, im lặng không một tiếng động.
Bốn bề yên lặng lạnh lẽo.
Tĩnh lặng đến mức nàng gần như nghe được cả nhịp tim của chính mình.
Nnàg gắng chịu đựng cảm giác nghẹt thở khó chịu trong lòng, bước đến sát tường, đưa tay chạm vào.
Có thể có gian phòng khác phía sau.
Dù sao cũng là kiểu phòng giống nhau, mà phòng của hồ ly mù lại rộng hơn nhiều.
Thế nhưng, ngay khi tay cô vừa chạm vào, bức tường đột ngột lõm vào trong.
Như thể trở thành một đầm lầy dựng đứng, hút lấy và nuốt chửng các ngón tay của nàng.
!
Tường... biết nuốt người sao?
Trì Bạch Du cố gắng rút tay ra.
Nhưng vô ích.
Lực hút từ bức tường quá mạnh, chỉ trong chớp mắt đã nuốt trọn nửa cánh tay nàng.
Phần tay bị nuốt chẳng có cảm giác gì khác lạ, không đau cũng không ngứa.
Nàng giơ đèn pin lên, nhưng chưa kịp đập xuống thì bức bích họa đã bắt đầu xoay chuyển, vặn vẹo, rồi nuốt trọn lấy cả người nàng.
Tia sáng cuối cùng bị nhấn chìm, căn phòng trở lại với bóng tối không thấy nổi năm ngón tay.
Im ắng đến đáng sợ, không còn dấu vết nào cho thấy từng có người xâm nhập.
Chừng một nén nhang sau, có người từ bên ngoài mở cửa bước vào.
Thuật Hòa tiến vào, giơ đèn dầu lên, quan sát căn phòng mờ tối này.
Trên bốn bức tường đều có tranh vẽ, muốn tìm ra điều bất thường trong đó cũng chẳng dễ dàng gì.
Hắn ta quan sát suốt nửa giờ, cuối cùng cũng nhìn trúng một chỗ...
Trên bức tường bên trái vẽ vài hành lang, mà trên mái nghiêng của một hành lang, có một cô gái trẻ mặc váy xanh lam đang đứng.
Dáng vẻ cô ấy sống động, tay cầm một vật kỳ lạ, giống như ngọn nến, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Chỉ là phần lớn cơ thể bị một cây lựu phía trước che khuất, nếu không chú ý kỹ thì rất khó phát hiện ra nàng.
Tìm thấy rồi.
Thuật Hòa giơ tay, ấn vào mái hành lang đó.
Ngay khoảnh khắc ấy, bức tường lõm vào trong, dần dần nuốt chửng hắn ta.
Thuật Hòa uể oải liếc nhìn hắn một cái.
Cuối cùng vẫn không nói gì, cất bước rời đi.
-
Mở khóa cửa, Trì Bạch Du cố ý dừng lại một chút.
Nghe thấy trong phòng không có động tĩnh gì, nàng càng thận trọng hơn, chỉ đẩy cửa hé ra một khe nhỏ.
Lúc đó đang là đêm khuya, trong phòng tối om, không thấy gì cả.
Cũng chẳng thấy bóng người.
Nàng cất chìa khóa vào túi trong tay áo.
Chìa khóa là lúc ban ngày, khi Phục Nhạn Bách túm lấy cổ áo nàng, nàng đã lén lấy từ hắn.
Buổi chiều Thuật Hòa còn đến tìm nàng một chuyến, lúc đầu nàng tưởng việc này bị phát hiện rồi.
May mà không phải.
Hắn ta chỉ mang đến vài bộ quần áo, còn nói căn phòng vẫn đang được dọn dẹp, đến lúc đó sẽ dẫn nàng đến.
Bộ quần áo này mặc khá tiện cho việc hành động, ống tay hẹp, bên trong có may túi trong tay áo. Ấm áp hơn đồ của nàng, dường như còn có thể chống lại luồng khí âm u lạnh lẽo trong căn nhà quỷ này.
Tuy nhiên, vì cẩn trọng, nàng vẫn hỏi thêm về nguồn gốc chiếc áo này, nơi nhiều ma quỷ như vậy, sợ nhất là mặc phải đồ không phải của người sống.
Khi nàng hỏi câu đó, hình như Thuật Hòa khẽ cười, chỉ đáp ba chữ: “Mới may đấy.”
Cất kỹ chìa khóa, Trì Bạch Du gõ cửa: “Có ai không?”
Căn phòng tối đen im phăng phắc, không ai trả lời.
So với căn phòng của hồ ly mù, phòng này không lớn, nhìn từ bên ngoài vào trông cũng không khác gì mấy.
Một luồng sáng trắng chiếu vào, rọi lên một mảng tường, trên đó vẽ vài cây tùng bách.
Tia sáng từ từ quét sang hai bên, nàng thấy trên mỗi bức tường đều vẽ đầy tranh.
Là tranh về phủ đệ của nhà quyền quý.
Tranh rất lộng lẫy hoành tráng, núi non sông nước hòa cùng lâu đài chạm trổ tinh xảo.
Trong tranh không có nhiều người, chỉ lác đác vài bóng, phần lớn ăn mặc như người hầu.
Nnàg lại dùng đèn pin lia quanh một vòng.
Ngoài bức tranh này ra, căn phòng trống rỗng, chẳng có gì cả, đến một chiếc ghế cũng không có.
Chỉ là một căn phòng trống.
Hoàn toàn không có dấu hiệu gì là từng có người sống ở đây.
Dưới lòng đất chăng?
Ý nghĩ đó bất chợt hiện lên khiến nàng giật mình, vội soi đèn xuống nền nhà.
May mà không có gì bất thường.
Mặt đất bằng phẳng, không có dấu hiệu nào cho thấy sắp có con quỷ bạch cốt nhảy ra.
Nàng miễn cưỡng thở phào một hơi.
"Ra ngoài rồi sao?"
Trì Bạch Du xoay người, định bước ra ngoài xem thử, nhưng lại phát hiện cửa phòng không biết đã khép lại từ lúc nào, im lặng không một tiếng động.
Bốn bề yên lặng lạnh lẽo.
Tĩnh lặng đến mức nàng gần như nghe được cả nhịp tim của chính mình.
Nnàg gắng chịu đựng cảm giác nghẹt thở khó chịu trong lòng, bước đến sát tường, đưa tay chạm vào.
Có thể có gian phòng khác phía sau.
Dù sao cũng là kiểu phòng giống nhau, mà phòng của hồ ly mù lại rộng hơn nhiều.
Thế nhưng, ngay khi tay cô vừa chạm vào, bức tường đột ngột lõm vào trong.
Như thể trở thành một đầm lầy dựng đứng, hút lấy và nuốt chửng các ngón tay của nàng.
!
Tường... biết nuốt người sao?
Trì Bạch Du cố gắng rút tay ra.
Nhưng vô ích.
Lực hút từ bức tường quá mạnh, chỉ trong chớp mắt đã nuốt trọn nửa cánh tay nàng.
Phần tay bị nuốt chẳng có cảm giác gì khác lạ, không đau cũng không ngứa.
Nàng giơ đèn pin lên, nhưng chưa kịp đập xuống thì bức bích họa đã bắt đầu xoay chuyển, vặn vẹo, rồi nuốt trọn lấy cả người nàng.
Tia sáng cuối cùng bị nhấn chìm, căn phòng trở lại với bóng tối không thấy nổi năm ngón tay.
Im ắng đến đáng sợ, không còn dấu vết nào cho thấy từng có người xâm nhập.
Chừng một nén nhang sau, có người từ bên ngoài mở cửa bước vào.
Thuật Hòa tiến vào, giơ đèn dầu lên, quan sát căn phòng mờ tối này.
Trên bốn bức tường đều có tranh vẽ, muốn tìm ra điều bất thường trong đó cũng chẳng dễ dàng gì.
Hắn ta quan sát suốt nửa giờ, cuối cùng cũng nhìn trúng một chỗ...
Trên bức tường bên trái vẽ vài hành lang, mà trên mái nghiêng của một hành lang, có một cô gái trẻ mặc váy xanh lam đang đứng.
Dáng vẻ cô ấy sống động, tay cầm một vật kỳ lạ, giống như ngọn nến, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Chỉ là phần lớn cơ thể bị một cây lựu phía trước che khuất, nếu không chú ý kỹ thì rất khó phát hiện ra nàng.
Tìm thấy rồi.
Thuật Hòa giơ tay, ấn vào mái hành lang đó.
Ngay khoảnh khắc ấy, bức tường lõm vào trong, dần dần nuốt chửng hắn ta.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
