0 chữ
Chương 25
Chương 25
Vì vậy, lời cầu cứu của cư dân tầng 2 mãi vẫn không ai trả lời.
“Các anh chị hàng xóm xin hãy giúp đỡ, nhà tôi có trẻ nhỏ, cho chúng tôi tá túc tạm thôi.”
Nhắc đến trẻ con, lập tức có người động lòng trắc ẩn.
“Đến nhà tôi đi, nhà tôi còn phòng trống.”
“Cảm ơn anh chị rất nhiều! Chúng tôi hứa khi đội cứu hộ tới sẽ lập tức chuyển đi.”
Thấy tình cảnh của cư dân tầng 2, người tầng 3 cũng lo lắng, không ngừng cầu nguyện: “Mưa mau tạnh đi, đừng ngập đến nhà tôi...”
Nhưng thực tế sẽ khiến họ thất vọng. An Nam nhớ kiếp trước, mưa chỉ dừng lại khi nước ngập tới tầng 6.
An Nam đặt điện thoại xuống, trộn thức ăn cho Phú Quý, rồi vào bếp nấu một đĩa sủi cảo thịt bò cho mình.
Phú Quý ngửi thấy mùi thơm, chạy đến nhìn cô chằm chằm.
An Nam không nhịn được cười, cũng gắp cho nó vài cái.
Ăn xong, một người một chó rảnh rỗi, An Nam lại bắt đầu nấu nướng.
Cô cố ý chọn các món nặng mùi và đậm vị.
Thịt dê xào hành, tôm hùm cay, bò kho, vịt kho, sườn hầm...
Tranh thủ lúc hàng xóm còn có lương thực, cứ thoải mái nấu ăn.
Vài hôm nữa, khi mọi người đói kém, mùi thức ăn sẽ mang đến phiền phức không đáng có.
Cứ thế bận rộn mấy ngày, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Là đội cứu hộ đến rồi.
Mấy hôm nay, mực nước đã đạt đến 9 mét, ngập cả tầng 3.
Sau khi đội cứu hộ giải cứu người bên ngoài, bắt đầu di dời cư dân các tầng thấp trong khu dân cư.
Cư dân từ tầng 2 đến tầng 4 được chuyển đến khách sạn và tòa văn phòng cao tầng.
Vừa đón họ xong, các nhân viên cứu hộ đã bị cư dân tầng cao bao vây.
“Anh ơi, mưa bao giờ mới tạnh? Có ngập tới nhà tôi không?”
“Tôi thấy trên mạng nói cả thế giới đều đang mưa to, có phải tận thế đến rồi không? Anh có tin gì chính thức không?”
“Có thể cấp cho chúng tôi chút đồ ăn không? Nhà tôi sắp hết thức ăn rồi.”
“Gửi đến nhà tôi trước, nhà tôi có trẻ nhỏ cần uống sữa tươi mỗi ngày.”
“Còn nhà tôi nữa, ông cụ không ăn được cơm, gửi chút ngũ cốc thô nhé.”
“Bên ngoài rốt cuộc là tình hình gì? Có thuyền hơi dư không, cho chúng tôi vài chiếc.”
Cả đám người thi nhau hỏi, càng nói càng kích động.
Người nhân viên cứu hộ mắt đỏ hoe: “Tôi thật sự không biết, mưa đến quá đột ngột, chỗ làm việc của chúng tôi cũng bị ngập.”
“Vợ tôi bị nước cuốn đi rồi, giờ vẫn chưa tìm thấy...”
“Chúng tôi cứu người ngoài kia mấy ngày chưa được ngủ.”
Mọi người im lặng khi nghe đến đó, người nhân viên vội vàng dẫn cư dân tầng thấp rời đi.
Một bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt lan tỏa.
...
Lại qua hai ngày nữa, mưa vẫn chưa tạnh. Nước ngập qua tầng 4, tới tầng 5.
Đội cứu hộ thứ hai vẫn chưa đến.
Cư dân tầng 5 đành phải như tầng 2 trước kia, lên nhóm cầu xin cho ở nhờ.
Nhưng lần này, không ai chịu giúp nữa.
Ai cũng không đủ thức ăn rồi.
“Nhà tôi chỉ còn gạo, có ai đổi ít rau không?”
“Có gạo là tốt rồi. Nhà tôi chỉ còn hai quả trứng, ai cho ít mì tôm tôi cũng biết ơn.”
Ngay sau đó có người trả lời: “Nhà tôi có mì tôm, bán nhé. 300 tệ một gói.”
Ngay lập tức có người bức xúc: “Đồ 3 tệ mà anh bán 300?”
“Hàng xóm với nhau mà lại bán giá cắt cổ như vậy à?”
“Đúng đó, sao có thể đầu cơ tăng giá như vậy! Đừng tưởng thật sự tận thế nhé, mưa sớm muộn cũng tạnh thôi.”
Nhiều người chỉ trích.
Lúc này, gã béo ở phòng 1302 dưới tầng An Nam đột nhiên gửi tin nhắn: “Họ không cần thì tôi cần. Anh có bao nhiêu gói, tôi mua hết.”
Câu này như ném đá vào mặt hồ tĩnh lặng.
“Anh điên rồi sao?”
Người đối diện phòng 1302 – Chính là gã đầu đinh An Nam từng thấy – cũng lên tiếng: “Mấy hôm trước nhà anh không phải vừa mổ một con lợn sao? Làm gì thiếu lương thực đến mức đó?”
“Tôi có tiền, có được không? Ai có mì sợi, gạo dư gì đó, tôi đều mua giá cao.”
An Nam nhìn những tin nhắn này, không khỏi cảm thán: Đây không phải tùy tiện, mà là đã nhận ra nguy cơ.
Người ở căn hộ 1302 này rất tinh ranh, kiếp trước cũng vậy, nhanh chóng tích trữ nhiều đồ ăn.
“Các anh chị hàng xóm xin hãy giúp đỡ, nhà tôi có trẻ nhỏ, cho chúng tôi tá túc tạm thôi.”
Nhắc đến trẻ con, lập tức có người động lòng trắc ẩn.
“Đến nhà tôi đi, nhà tôi còn phòng trống.”
“Cảm ơn anh chị rất nhiều! Chúng tôi hứa khi đội cứu hộ tới sẽ lập tức chuyển đi.”
Thấy tình cảnh của cư dân tầng 2, người tầng 3 cũng lo lắng, không ngừng cầu nguyện: “Mưa mau tạnh đi, đừng ngập đến nhà tôi...”
Nhưng thực tế sẽ khiến họ thất vọng. An Nam nhớ kiếp trước, mưa chỉ dừng lại khi nước ngập tới tầng 6.
An Nam đặt điện thoại xuống, trộn thức ăn cho Phú Quý, rồi vào bếp nấu một đĩa sủi cảo thịt bò cho mình.
Phú Quý ngửi thấy mùi thơm, chạy đến nhìn cô chằm chằm.
An Nam không nhịn được cười, cũng gắp cho nó vài cái.
Cô cố ý chọn các món nặng mùi và đậm vị.
Thịt dê xào hành, tôm hùm cay, bò kho, vịt kho, sườn hầm...
Tranh thủ lúc hàng xóm còn có lương thực, cứ thoải mái nấu ăn.
Vài hôm nữa, khi mọi người đói kém, mùi thức ăn sẽ mang đến phiền phức không đáng có.
Cứ thế bận rộn mấy ngày, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Là đội cứu hộ đến rồi.
Mấy hôm nay, mực nước đã đạt đến 9 mét, ngập cả tầng 3.
Sau khi đội cứu hộ giải cứu người bên ngoài, bắt đầu di dời cư dân các tầng thấp trong khu dân cư.
Cư dân từ tầng 2 đến tầng 4 được chuyển đến khách sạn và tòa văn phòng cao tầng.
Vừa đón họ xong, các nhân viên cứu hộ đã bị cư dân tầng cao bao vây.
“Anh ơi, mưa bao giờ mới tạnh? Có ngập tới nhà tôi không?”
“Có thể cấp cho chúng tôi chút đồ ăn không? Nhà tôi sắp hết thức ăn rồi.”
“Gửi đến nhà tôi trước, nhà tôi có trẻ nhỏ cần uống sữa tươi mỗi ngày.”
“Còn nhà tôi nữa, ông cụ không ăn được cơm, gửi chút ngũ cốc thô nhé.”
“Bên ngoài rốt cuộc là tình hình gì? Có thuyền hơi dư không, cho chúng tôi vài chiếc.”
Cả đám người thi nhau hỏi, càng nói càng kích động.
Người nhân viên cứu hộ mắt đỏ hoe: “Tôi thật sự không biết, mưa đến quá đột ngột, chỗ làm việc của chúng tôi cũng bị ngập.”
“Vợ tôi bị nước cuốn đi rồi, giờ vẫn chưa tìm thấy...”
“Chúng tôi cứu người ngoài kia mấy ngày chưa được ngủ.”
Mọi người im lặng khi nghe đến đó, người nhân viên vội vàng dẫn cư dân tầng thấp rời đi.
...
Lại qua hai ngày nữa, mưa vẫn chưa tạnh. Nước ngập qua tầng 4, tới tầng 5.
Đội cứu hộ thứ hai vẫn chưa đến.
Cư dân tầng 5 đành phải như tầng 2 trước kia, lên nhóm cầu xin cho ở nhờ.
Nhưng lần này, không ai chịu giúp nữa.
Ai cũng không đủ thức ăn rồi.
“Nhà tôi chỉ còn gạo, có ai đổi ít rau không?”
“Có gạo là tốt rồi. Nhà tôi chỉ còn hai quả trứng, ai cho ít mì tôm tôi cũng biết ơn.”
Ngay sau đó có người trả lời: “Nhà tôi có mì tôm, bán nhé. 300 tệ một gói.”
Ngay lập tức có người bức xúc: “Đồ 3 tệ mà anh bán 300?”
“Hàng xóm với nhau mà lại bán giá cắt cổ như vậy à?”
“Đúng đó, sao có thể đầu cơ tăng giá như vậy! Đừng tưởng thật sự tận thế nhé, mưa sớm muộn cũng tạnh thôi.”
Nhiều người chỉ trích.
Lúc này, gã béo ở phòng 1302 dưới tầng An Nam đột nhiên gửi tin nhắn: “Họ không cần thì tôi cần. Anh có bao nhiêu gói, tôi mua hết.”
Câu này như ném đá vào mặt hồ tĩnh lặng.
“Anh điên rồi sao?”
Người đối diện phòng 1302 – Chính là gã đầu đinh An Nam từng thấy – cũng lên tiếng: “Mấy hôm trước nhà anh không phải vừa mổ một con lợn sao? Làm gì thiếu lương thực đến mức đó?”
“Tôi có tiền, có được không? Ai có mì sợi, gạo dư gì đó, tôi đều mua giá cao.”
An Nam nhìn những tin nhắn này, không khỏi cảm thán: Đây không phải tùy tiện, mà là đã nhận ra nguy cơ.
Người ở căn hộ 1302 này rất tinh ranh, kiếp trước cũng vậy, nhanh chóng tích trữ nhiều đồ ăn.
10
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
