TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3: Nhà đầu tư vs ảnh đế (3)

Trong không gian đen kịt, quả bóng ánh sáng nhỏ lơ lửng yên lặng trước mặt Tạ Lâm Khê: "Chào ngài, ký chủ, tôi là hệ thống 008 của bộ phận sửa lỗi tuyến thế giới thuộc Cục Quản lý Thời Không, ngài có thể gọi tôi là A Bát, Bát Bát, hoặc Tiểu Bát~"

Dù là Bát Bát hay A Bát, đều có vẻ bị lợi dụng.

Tạ Lâm Khê: "...Vẫn là Tiểu Bát đi."

"Được thôi, tiếp theo, Tiểu Bát sẽ giới thiệu cho ngài những điểm chính của nhiệm vụ~"

Âm thanh điện tử vui vẻ vang vọng trong đầu: "Tôi ràng buộc với ngài là vì cốt truyện của một cuốn tiểu thuyết đã bị sụp đổ nghiêm trọng. Cuốn tiểu thuyết trong ngược có ngọt ngào này, nhân vật công chính lẽ ra phải thể hiện sự dịu dàng vừa phải trong khi tệ bạc, xoa dịu làm mềm lòng nhân vật thụ chính bị tổn thương, sau đó hai người trải qua một hồi dây dưa, thuận lợi HE."

"Nhưng trong cuốn tiểu thuyết này, vì nhân vật công chính quá đáng, còn nhân vật thụ chính quá tỉnh táo, kết cục vốn là HE đã trực tiếp thành BE, tiểu thuyết tình yêu biến thành truyện báo thù, đồng thời, nhân vật thụ chính còn bị trầm cảm nặng, cơ thể bị vắt kiệt nghiêm trọng, qua đời sớm."

"Mà ngài, trong cuốn tiểu thuyết này, ngài là cấp trên trực tiếp của nhân vật công chính, cũng là ô dù và chỗ dựa vững chắc."

Tạ Lâm Khê hơi nhíu mày: "...Có thể đừng dùng "ô dù" và "chỗ dựa vững chắc" được không, nghe như tôi là thế lực đen tối nào đó vậy."

"Được thôi, ngài là cấp trên trực tiếp của nhân vật công chính." Tiểu Bát đổi lời: "Mặc dù ngài là bối cảnh của tiểu thuyết, là NPC không quá hai câu thoại, là người qua đường vô tội lướt ngang qua phim trường, nhưng khi nhân vật thụ chính báo thù, ngài và công ty của ngài vẫn là người chịu trận đầu tiên."

"Hệ thống kiếm tra phát hiện được ý muốn mạnh mẽ muốn xoay chuyển cục diện của ngài, tôi hy vọng ngài với tư cách là cấp trên trực tiếp của nhân vật công chính, có thể giúp tôi xoay chuyển và kiềm chế hành vi của công chính, dẫn dắt nhân vật thụ chính đã thoát cốt truyện, để công thụ chính quay lại với nhau, sửa chữa lỗi tuyến thế giới, đồng thời giảm giá trị biến ác của nhân vật thụ chính, đưa giá trị viên mãn trở lại 100%, sau khi hoàn thành thuận lợi, có thể nhận được tư cách trọng sinh +1."

Sửa chữa cốt truyện rất dễ hiểu, không gì khác ngoài việc để cốt truyện phát triển theo hướng ban đầu, Tạ Lâm Khê: "Giá trị viên mãn là gì?"

"Ngài có thể hiểu là, nhân vật chính cảm thấy viên mãn, yêu lại thế giới này, không còn bi quan chán đời nữa, một loại cảm xúc tích cực."

Quả bóng ánh sáng cúi chào lịch sự: "Nếu ngài đồng ý, xin hãy ký hợp đồng với tôi."

Tạ Lâm Khê là nhà đầu tư trong ngành điện ảnh và truyền hình, hiểu rõ các chủ đề như "hệ thống": ‘‘xuyên không", nên khi 008 xuất hiện trước mặt, anh không hề hoảng sợ.

Cơ thể này đã chết, có thể sống lại một đời đương nhiên rất tốt, Tạ Lâm Khê gật đầu: "Không vấn đề gì, xin hãy đưa hợp đồng cho tôi."

Tiểu Bát hiện ra giấy bút trong không gian, thậm chí còn hiện ra một cốc nước.

Quả bóng sáng lịch sự đưa nước và giấy bút cho Tạ Lâm Khê: "Được thôi, xin ngài ký vào đây ạ."

Tạ Lâm Khê lật xem hợp đồng, không thấy vấn đề rõ ràng nào, liền uống một ngụm nước, khẽ gật đầu, bày ra thái độ công tư phân minh: "Để đảm bảo hợp tác vui vẻ, cậu nói cốt truyện tiểu thuyết gốc bị sụp đổ, có thể giới thiệu chi tiết về tiểu thuyết gốc không? Điều này giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ."

Tổng giám đốc Tạ bận rộn với sự nghiệp, chưa từng yêu đương, anh biết khái niệm công thụ, nhưng không hiểu rõ chi tiết.

"Được thôi, Tiểu Bát sẽ giới thiệu cho ngài ngay đây."

Một cuốn sách sặc sỡ xuất hiện từ hư không, các trang sách xào xạc, quả bóng sáng màu trắng tinh nhỏ nằm trên trang sách, nghiêm túc đọc tóm tắt cốt truyện:

"Cuốn tiểu thuyết này được viết với giọng điệu đau buồn, văn phong trôi chảy, miêu tả câu chuyện tình yêu dây dưa giữa cậu ấm nhà giàu Tạ Triết Thao (công) và ảnh đế Cố Thanh Diễn (thụ), hai người từ hành hạ lẫn nhau đến nắm tay nhau, từ ghét bỏ nhau đến tâm đầu ý hợp, gặt hái được tình yêu khắc cốt ghi tâm..."

Lời chưa dứt, Tạ Lâm Khê ho dữ dội.

Tạ Triết Thao, Cố Thanh Diễn, dây dưa, khắc cốt ghi tâm.

Tạ Lâm Khê khó khăn lặp lại mấy từ, gần như không thể kiểm soát được biểu cảm kỳ quái: "Tạ Triết Thao và Cố Thanh Diễn?"

Tiểu Bát ngơ ngác nhìn anh: "Đúng vậy, Tạ Triết Thao và Cố Thanh Diễn, dây dưa, khắc cốt ghi tâm, sao vậy ạ?"

Tạ Lâm Khê: "..."

Ồ, anh suýt quên mất, Cố Thanh Diễn gãy năm xương sườn, Tạ Triết Thao vẫn đang nằm trong ICU, theo một nghĩa nào đó, đúng là rất khắc cốt ghi tâm thiệt.

"Đúng vậy, đây chính là công thụ chính của cuốn tiểu thuyết này." Quả bóng sáng tra cứu tài liệu, nghiêm túc gật đầu: ‘‘Không có lỗi gì cả, ký chủ có vấn đề gì không?"

Tạ Lâm Khê: "Không có, cậu tiếp tục đi."

Tiểu Bát tiếp tục: "Công chính Tạ Triết Thao, bá đạo chiếm hữu, đẹp trai phong lưu, thụ chính Cố Thanh Diễn, dịu dàng lương thiện, trong sáng thuần khiết..."

Lời chưa dứt, Tạ Lâm Khê phụt một ngụm trà.

Tiểu Bát ngơ ngác: "Sao vậy, ký chủ?"

"..."

"Không sao." Tạ Lâm Khê xoa trán, cũng không dám để hệ thống đọc nữa: ‘‘Đưa tôi xem cuốn tiểu thuyết trên tay cậu một chút đi."

Hai giờ sau, Tạ Lâm Khê đọc xong cuốn tiểu thuyết ba xu ngớ ngẩn có tên "Lạc Lối Trong L*иg Giam Ái Dục*".

*Trong Phật giáo, ái dục (còn gọi là tham ái) là lòng ham muốn, luyến ái, bám víu và tham hưởng mọi sự sung sướиɠ, đặc biệt là những cảm xúc, vật chất và những mối quan hệ liên quan đến tìиɧ ɖu͙©.

Anh im lặng khép sách lại dưới ánh nhìn của Tiểu Bát, im lặng cầm tách trà lên, im lặng uống một ngụm trà.

Đây là một cuốn truyện máu chó cổ điển, công thụ hiểu lầm, hành hạ, hòa giải; lại hiểu lầm, lại hành hạ, lại hòa giải; vẫn hiểu lầm, vẫn hành hạ, vẫn hòa giải; tiếp tục hiểu lầm, tiếp tục hành hạ, tiếp tục hòa giải... Dây dưa hơn ba trăm chương, công quay đầu, thụ cảm động tha thứ, cuối cùng cũng thành chính quả.

Trời biết Tạ Lâm Khê đã phải tốn bao nhiêu sức lực mới kiềm chế được khóe miệng co giật.

Anh im lặng rất lâu, Tiểu Bát hơi mơ hồ: "Ký chủ, cuốn tiểu thuyết này có vấn đề gì sao?"

Tạ Lâm Khê: "..."

Nói sao đây, có cảm giác kỳ lạ như xem người quen đóng GV.

Anh cân nhắc rất lâu, đánh giá: "Nhân vật công thụ trong truyện của cậu... khá mới lạ."

Công chính, Tạ Triết Thao, cậu hai nhà họ Tạ, tinh anh trong số tinh anh, anh ta anh tuấn phong độ, u ám cố chấp, có hàng lông mày sắc như kiếm cùng đường cằm sắc như dao, thích ba phần lạnh lùng ba phần vô tình bốn phần thờ ơ, ánh mắt sắc bén hơn cả tia X, câu cửa miệng là: "Hừ, cũng thú vị đấy."

Nếu không phải Tạ Lâm Khê biết Tạ Triết Thao tiểu học tè dầm, cấp hai ngữ văn toán tiếng Anh đều không đạt, cấp ba học ngữ văn toán tiếng Anh vật lý hóa sinh đều không đạt, đại học toán cao cấp đạt được “Thành tích xuất sắc’’ điểm D, còn trượt hẳn 17 môn suýt không tốt nghiệp, miệng đầy những lời tục tĩu như "Mẹ nó" "Khốn kiếp", ăn chơi trác táng còn có xu hướng bạo lực, vết nhơ đầy mình có thể gọi là tội phạm, hai năm trước đầu tư thua lỗ một trăm triệu của bố mẹ, gần ba mươi tuổi rồi còn chưa chạm được đến cửa của Diệu Thế, vân vân và vân vân... Tạ Lâm Khê nhất định sẽ đồng ý, đây đúng là một tinh anh thương trường lạnh lùng vô tình.

Bạn có thể tưởng tượng một tinh anh mà phép cộng trừ nhân chia tiểu học còn không tính rõ không?

Dù sao thì Tạ Lâm Khê cũng không thể.

Thụ chính, Cố Thanh Diễn, đáng thương thuần khiết, 365 ngày trong năm có 366 ngày tự thương hại bản thân, cậu ta thuần khiết lương thiện, đối mặt với bạo lực chỉ biết khóc thút thít, cuối cùng dùng tình yêu cảm hóa tra công, tu thành chính quả.

Nếu không phải Tạ Lâm Khê biết Cố Thanh Diễn trên thương trường mỏ hỗn đến mức nào, hút thuốc dữ dội đến mức nào, giày da giẫm lên mặt Tạ Triết Thao nghiến xuống tàn nhẫn đến mức nào, thủ đoạn sắc bén đến mức nào, chỉ trong một đêm đã khiến cổ phiếu của Diệu Thế giảm mạnh bao nhiêu, Tạ Lâm Khê nhất định sẽ đồng ý, đây đúng là một đóa sen trắng vô tội đáng thương.

Còn hoa sen trắng, là cây nắp ấm thì đúng hơn.

Một cuốn sách độc ác đến vậy, ánh sáng trong mắt Tạ Lâm Khê đã biến mất, rất muốn vứt bỏ những đoạn trong sách ra khỏi đầu.

Tiểu Bát là một hệ thống nhỏ mới sinh, nó nghiêng đầu, không hiểu tại sao ký chủ lại mất đi ánh sáng: "Đây đúng là một câu chuyện tình yêu bi thương đẹp đẽ mà, đúng không ký chủ?"

"..."

Tạ Lâm Khê thở dài: "Tiểu Bát, những tình tiết nhảy nhót trên pháp luật đó, cần phải nghiêm cấm, đó không phải là tình yêu, cũng không bi thương đẹp đẽ đâu."

7

0

1 tháng trước

2 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.