0 chữ
Chương 8
Chương 8
Mấy chuyện tình cảm vụиɠ ŧяộʍ của người khác lúc nào cũng là chủ đề được quan tâm nhất.
Có một nữ sinh dùng cùi chỏ huých người bên cạnh: “Thôi Tùng Bách, người cậu yêu qua mạng dạo này sao rồi? Có tiến triển gì không?”
Thôi Tùng Bách đẩy lại gọng kính trên sống mũi, mặt không cảm xúc: “Chia tay rồi. Hắn là đồ lừa đảo.”
“Cậu biết kiểu gì?”
“Giọng thì dùng phần mềm giả giọng, năm sinh thì phô tô shop.” Thôi Tùng Bách vừa nói vừa đổ người về phía Lộ Lộc: "Tiểu Lộc à, cậu và tớ sống độc thân cả đời đi, đừng dính vào cái gọi là tình yêu nữa.”
Lộ Lộc ôm ly nước táo cười toe toét, không trả lời Thôi Tùng Bách, lại quay sang nhìn Tạ Tranh: “Còn chú Tạ thì sao? Cháu thấy trên mạng có khối người tò mò về tình trạng tình cảm của chú đó nha~”
Tạ Tranh nhướng mày hỏi lại đầy hàm ý: “Vậy mấy đứa nghĩ sao?”
Đám sinh viên nhất loạt quay sang nhìn anh.
Tạ Tranh đã tháo áo vest từ lâu, tùy tiện ném lên ghế phía sau, ra khỏi cửa cũng chẳng thèm đeo cà vạt, giờ chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi trắng cài hờ hai cúc, làn da ngăm ánh lên màu mật ngọt dưới ánh đèn vàng vọt của tiệm nướng.
Tay trái cầm ly rượu, khuỷu tay phải khoác lên lưng ghế, kéo cổ áo trễ xuống thêm chút nữa, để lộ một đoạn hình xăm đen sẫm bên dưới; chân dài bắt chéo, nét mặt nửa cười nửa như không.
Nhìn kiểu gì, Tạ Tranh cũng là người từng có không ít tình nhân.
Cả đám sinh viên bỗng dưng cùng hiện lên chung một ý nghĩ như vậy.
…
Sáng hôm sau Tạ Tranh thức dậy thì trời đã đứng bóng.
Chuông điện thoại réo vang là từ đứa em họ của anh, Gerry.
Tạ Tranh bắt máy, lười nhác “alo” một tiếng, giọng còn ngái ngủ, khàn khàn như chưa tỉnh hẳn.
Đầu bên kia, giọng nam trẻ nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Tranh! Anh rốt cuộc đi đâu rồi?! Cô chú sáng sớm mò tới nhà em tìm người, cứ tưởng là cha em giấu anh trong nhà luôn rồi!”
Bố mẹ của Tạ Tranh nổi tiếng khó đối phó, Tạ Tranh vừa nghĩ đến cảnh sáng sớm em họ bị “tra tấn” ra sao là đã bật cười.
Không một chút đồng cảm, anh cười vô cùng vui vẻ.
“Anh còn cười hả?!” Gerry nghe như muốn bốc hỏa đến nơi: "Anh đang ở đâu đấy?”
“Anh mà nói thì chú sẽ đi méc ba mẹ anh đúng không? Gerry, anh nhớ không lầm thì quan hệ hai ta đâu có thân thiết đến mức đó nhỉ?”
Đầu dây bên kia đột ngột im lặng.
Ngay sau đó cạch - Gerry cúp máy luôn.
Không giống như Tạ Tranh tự mình dựng nghiệp, Gerry là người thừa kế công ty của cha. Nhưng hai người lại cùng làm trong mảng phần cứng thông minh, không đến mức mong đối phương phá sản, nhưng cũng chẳng ai hy vọng người kia thuận buồm xuôi gió.
Tạ Tranh khẽ bật cười mũi, lăn người ra khỏi giường.
Tống Thanh Viễn đã đi dạy từ sớm, nhưng vẫn không quên để phần đồ ăn cho anh. Trên bàn là túi đồ ăn mang về, bên trong là bánh hấp.
Tạ Tranh tùy tiện ăn vài miếng rồi vào nhà tắm.
Cởi sạch quần áo, anh đứng trước gương soi mình một chút.
Tạ Tranh tập gym nhiều năm, thân hình gần như hoàn hảo, đường nét dài rộng, cơ bắp rõ ràng, bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.
Ngay dưới xương quai xanh là hình xăm một con rắn độc uốn lượn, còn trên cánh tay phải kéo dài đến tận bả vai là bộ xương của một con chó dữ tợn.
Thứ kia phía dưới hăng hái đến lạ, Tạ Tranh bước vào phòng tắm, trước tiên gội đầu cho tỉnh táo, rồi nhân lúc bọt vẫn còn ẩm ướt, cầm lấy chính mình.
Anh chống tay lên tường kính, khẽ thở hổn hển. Cửa kính phòng tắm dường như đóng không chặt, theo từng động tác của anh mà phát ra tiếng "kẽo kẹt" nhẹ như có như không.
Ngón tay Tạ Tranh để lại từng vệt mờ dài trên mặt kính phủ đầy hơi nước, trong không khí phảng phất mùi tiêu cay và khói thuốc xộc lên nồng nàn. Đúng lúc cao trào, trong đầu anh bất ngờ hiện lên một gương mặt.
Mái tóc mềm mại, đuôi mắt cong cong, làn da trắng như tuyết.
Mẹ kiếp…
Eo anh siết lại, thân thể dồn xuống, cả phòng tắm chỉ còn lại hơi thở gấp gáp rối loạn của anh.
Ra khỏi phòng với tinh thần sảng khoái, tóc anh vẫn còn ướt, cổ áo mở rộng, ngậm điếu thuốc vừa gọi video họp với ban quản lý.
Tới lúc kết thúc cuộc họp, trợ lý thứ hai nhắc: “Anh Tạ, tối nay có lịch gặp vài người bên Kim Tượng, trong đó có tổng giám đốc Hồ.”
“Tôi nhớ rồi.” Tạ Tranh vuốt phần tóc mái rũ xuống ra sau, anh đến Lâm Uyên lần này cũng không chỉ để nghỉ ngơi, mà còn định nhân cơ hội này mở rộng thị trường tại đây.
Hồ Kỳ Chí năm nay ngoài năm mươi, là kiểu đàn ông không đứng đắn gì cho cam, thích mấy chỗ ồn ào náo nhiệt, đặc biệt mê mẩn mấy omega trẻ đẹp. Tạ Tranh biết người biết ta, nên chọn địa điểm gặp mặt là một Club có biểu diễn múa nóng bỏng.
Trước khi đi, mấy anh em từng ở lại Lâm Uyên chuẩn bị cho anh một bữa tiệc đón gió nho nhỏ, Tạ Tranh chơi với họ một lúc, thấy giờ cũng đến rồi thì rời đi đến “Nhất Bôi”.
Xe của anh hầu hết đều để lại ở Thần An, trốn khỏi sự giám sát của ba mẹ không dễ, nên tối nay đành gọi xe qua app.
Hơn nửa tiếng đồng hồ, đường sá thông thoáng, Tạ Tranh đến nơi sớm nhất. Anh gọi một ly whisky, ngồi vào chỗ đã đặt trước, đảo mắt quan sát sơ qua môi trường xung quanh.
Ở đây có rất nhiều người trẻ, phần lớn là Alpha, cũng có không ít Omega ăn mặc gợi cảm táo bạo, mùi pheromone trong không khí quyện lại tạo nên một hương vị hỗn tạp và ngây ngất.
Tạ Tranh nhấp một ngụm rượu, ánh mắt rơi vào Omega trên sân khấu đang uốn éo mềm mại theo điệu nhạc, thì bất chợt có người vỗ nhẹ lên vai anh.
Anh quay lại, là hai chàng trai trẻ, cổ đeo vòng choker lấp lánh: “Anh ơi~ Uống với bọn em một ly nhé?”
Tạ Tranh mỉm cười, từ đầu nhìn xuống chân hai người.
Ánh mắt anh như có sức nóng khiến người ta thấy rát da, đến mức hai cậu trai cũng bắt đầu thấy mất tự nhiên, anh mới chậm rãi thu ánh nhìn về.
Có một nữ sinh dùng cùi chỏ huých người bên cạnh: “Thôi Tùng Bách, người cậu yêu qua mạng dạo này sao rồi? Có tiến triển gì không?”
Thôi Tùng Bách đẩy lại gọng kính trên sống mũi, mặt không cảm xúc: “Chia tay rồi. Hắn là đồ lừa đảo.”
“Cậu biết kiểu gì?”
“Giọng thì dùng phần mềm giả giọng, năm sinh thì phô tô shop.” Thôi Tùng Bách vừa nói vừa đổ người về phía Lộ Lộc: "Tiểu Lộc à, cậu và tớ sống độc thân cả đời đi, đừng dính vào cái gọi là tình yêu nữa.”
Lộ Lộc ôm ly nước táo cười toe toét, không trả lời Thôi Tùng Bách, lại quay sang nhìn Tạ Tranh: “Còn chú Tạ thì sao? Cháu thấy trên mạng có khối người tò mò về tình trạng tình cảm của chú đó nha~”
Đám sinh viên nhất loạt quay sang nhìn anh.
Tạ Tranh đã tháo áo vest từ lâu, tùy tiện ném lên ghế phía sau, ra khỏi cửa cũng chẳng thèm đeo cà vạt, giờ chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi trắng cài hờ hai cúc, làn da ngăm ánh lên màu mật ngọt dưới ánh đèn vàng vọt của tiệm nướng.
Tay trái cầm ly rượu, khuỷu tay phải khoác lên lưng ghế, kéo cổ áo trễ xuống thêm chút nữa, để lộ một đoạn hình xăm đen sẫm bên dưới; chân dài bắt chéo, nét mặt nửa cười nửa như không.
Nhìn kiểu gì, Tạ Tranh cũng là người từng có không ít tình nhân.
Cả đám sinh viên bỗng dưng cùng hiện lên chung một ý nghĩ như vậy.
…
Sáng hôm sau Tạ Tranh thức dậy thì trời đã đứng bóng.
Chuông điện thoại réo vang là từ đứa em họ của anh, Gerry.
Tạ Tranh bắt máy, lười nhác “alo” một tiếng, giọng còn ngái ngủ, khàn khàn như chưa tỉnh hẳn.
Bố mẹ của Tạ Tranh nổi tiếng khó đối phó, Tạ Tranh vừa nghĩ đến cảnh sáng sớm em họ bị “tra tấn” ra sao là đã bật cười.
Không một chút đồng cảm, anh cười vô cùng vui vẻ.
“Anh còn cười hả?!” Gerry nghe như muốn bốc hỏa đến nơi: "Anh đang ở đâu đấy?”
“Anh mà nói thì chú sẽ đi méc ba mẹ anh đúng không? Gerry, anh nhớ không lầm thì quan hệ hai ta đâu có thân thiết đến mức đó nhỉ?”
Đầu dây bên kia đột ngột im lặng.
Ngay sau đó cạch - Gerry cúp máy luôn.
Không giống như Tạ Tranh tự mình dựng nghiệp, Gerry là người thừa kế công ty của cha. Nhưng hai người lại cùng làm trong mảng phần cứng thông minh, không đến mức mong đối phương phá sản, nhưng cũng chẳng ai hy vọng người kia thuận buồm xuôi gió.
Tống Thanh Viễn đã đi dạy từ sớm, nhưng vẫn không quên để phần đồ ăn cho anh. Trên bàn là túi đồ ăn mang về, bên trong là bánh hấp.
Tạ Tranh tùy tiện ăn vài miếng rồi vào nhà tắm.
Cởi sạch quần áo, anh đứng trước gương soi mình một chút.
Tạ Tranh tập gym nhiều năm, thân hình gần như hoàn hảo, đường nét dài rộng, cơ bắp rõ ràng, bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.
Ngay dưới xương quai xanh là hình xăm một con rắn độc uốn lượn, còn trên cánh tay phải kéo dài đến tận bả vai là bộ xương của một con chó dữ tợn.
Thứ kia phía dưới hăng hái đến lạ, Tạ Tranh bước vào phòng tắm, trước tiên gội đầu cho tỉnh táo, rồi nhân lúc bọt vẫn còn ẩm ướt, cầm lấy chính mình.
Anh chống tay lên tường kính, khẽ thở hổn hển. Cửa kính phòng tắm dường như đóng không chặt, theo từng động tác của anh mà phát ra tiếng "kẽo kẹt" nhẹ như có như không.
Ngón tay Tạ Tranh để lại từng vệt mờ dài trên mặt kính phủ đầy hơi nước, trong không khí phảng phất mùi tiêu cay và khói thuốc xộc lên nồng nàn. Đúng lúc cao trào, trong đầu anh bất ngờ hiện lên một gương mặt.
Mái tóc mềm mại, đuôi mắt cong cong, làn da trắng như tuyết.
Mẹ kiếp…
Eo anh siết lại, thân thể dồn xuống, cả phòng tắm chỉ còn lại hơi thở gấp gáp rối loạn của anh.
Ra khỏi phòng với tinh thần sảng khoái, tóc anh vẫn còn ướt, cổ áo mở rộng, ngậm điếu thuốc vừa gọi video họp với ban quản lý.
Tới lúc kết thúc cuộc họp, trợ lý thứ hai nhắc: “Anh Tạ, tối nay có lịch gặp vài người bên Kim Tượng, trong đó có tổng giám đốc Hồ.”
“Tôi nhớ rồi.” Tạ Tranh vuốt phần tóc mái rũ xuống ra sau, anh đến Lâm Uyên lần này cũng không chỉ để nghỉ ngơi, mà còn định nhân cơ hội này mở rộng thị trường tại đây.
Hồ Kỳ Chí năm nay ngoài năm mươi, là kiểu đàn ông không đứng đắn gì cho cam, thích mấy chỗ ồn ào náo nhiệt, đặc biệt mê mẩn mấy omega trẻ đẹp. Tạ Tranh biết người biết ta, nên chọn địa điểm gặp mặt là một Club có biểu diễn múa nóng bỏng.
Trước khi đi, mấy anh em từng ở lại Lâm Uyên chuẩn bị cho anh một bữa tiệc đón gió nho nhỏ, Tạ Tranh chơi với họ một lúc, thấy giờ cũng đến rồi thì rời đi đến “Nhất Bôi”.
Xe của anh hầu hết đều để lại ở Thần An, trốn khỏi sự giám sát của ba mẹ không dễ, nên tối nay đành gọi xe qua app.
Hơn nửa tiếng đồng hồ, đường sá thông thoáng, Tạ Tranh đến nơi sớm nhất. Anh gọi một ly whisky, ngồi vào chỗ đã đặt trước, đảo mắt quan sát sơ qua môi trường xung quanh.
Ở đây có rất nhiều người trẻ, phần lớn là Alpha, cũng có không ít Omega ăn mặc gợi cảm táo bạo, mùi pheromone trong không khí quyện lại tạo nên một hương vị hỗn tạp và ngây ngất.
Tạ Tranh nhấp một ngụm rượu, ánh mắt rơi vào Omega trên sân khấu đang uốn éo mềm mại theo điệu nhạc, thì bất chợt có người vỗ nhẹ lên vai anh.
Anh quay lại, là hai chàng trai trẻ, cổ đeo vòng choker lấp lánh: “Anh ơi~ Uống với bọn em một ly nhé?”
Tạ Tranh mỉm cười, từ đầu nhìn xuống chân hai người.
Ánh mắt anh như có sức nóng khiến người ta thấy rát da, đến mức hai cậu trai cũng bắt đầu thấy mất tự nhiên, anh mới chậm rãi thu ánh nhìn về.
2
0
1 tuần trước
2 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
