0 chữ
Chương 29
Chương 29
“Lâu quá không gặp rồi, bảo bối, có nhớ chồng không nào?” Tạ Tranh nheo mắt, cười mà như không, phả một làn khói thuốc vào mặt Lộ Lộc, rồi giữa làn khói mờ mịt ấy, hung hăng cắn một cái lên môi cậu.
Lộ Lộc ngẩn người nhìn anh, đau nhói trên môi khiến cậu hoàn hồn lại.
“Chú Tạ." Lộ Lộc mắt long lanh sáng rực: “Sao chú lại ở đây?”
Trên mặt Tạ Tranh là nụ cười toét miệng, nhưng ánh mắt thì lạnh như băng: “Không ở đây thì làm sao thấy được em đang tán tỉnh người khác?”
Lộ Lộc lại ngẩn ra, ngay sau đó mới phản ứng kịp, chắc là Tạ Tranh đã nhìn thấy cảnh vừa rồi lúc cậu nói chuyện với bạn học.
“Không có tán tỉnh gì hết.” Lộ Lộc giải thích: “Cháu từ chối rồi.”
“Tôi đã thấy có gì đó sai sai, hóa ra là tỏ tình thật à? Em từ chối à?”
“Vâng.”
Mãi đến lúc này, Lộ Lộc mới nhận ra mình quên béng không để ý phản ứng của mấy người còn lại. Cậu vội ngẩng đầu nhìn quanh, mới phát hiện ra Tạ Tranh đã kéo mình vào một con ngõ nhỏ phía sau. Chỗ này như tách biệt với đường lớn, tối tăm vắng vẻ, chẳng ai để tâm.
Tạ Tranh ép cậu dựa vào tường, bàn tay từ cổ áo sau lưng đổi sang túm lấy cổ áo trước ngực. Anh dùng ngón cái miết qua xương quai xanh của Lộ Lộc, giọng rất lạ: “Chú mà tin em chắc? Một omega nho nhỏ nhìn em như sắp tan chảy, em nói từ chối là từ chối được à?”
Tạ Tranh nên tin cậu mới đúng. Lộ Lộc đột nhiên cảm thấy nghẹn ngực.
Tạ Tranh hỏi: “Em nói sao với cậu ta?”
Lộ Lộc mím môi, thành thật trả lời: “Em nói em có người trong lòng rồi.”
Tạ Tranh nhướng mày, vẻ mặt đang âm u liền sáng sủa hẳn. Cuối cùng anh cũng buông cổ áo Lộ Lộc ra, vỗ nhẹ mặt cậu: “Tốt lắm. Lần sau cũng nói thế nhé.”
Lần sau.
Lộ Lộc cũng cười, hỏi lại anh: “Hôm nay chú Tạ sao lại tới đây vậy?”
Phố này nhiều trung tâm thương mại thật, nhưng phần lớn là kiểu hợp tác với anime hay idol, thiên về thị hiếu sinh viên, không hợp vibe với Tạ Tranh tí nào.
“Lái xe đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy em.”
Tạ Tranh lùi một bước, nghiêng đầu đánh giá Lộ Lộc từ trên xuống dưới, sau đó “chậc” một tiếng: “Mặc cái gì đây? Từ đầu đến chân chắc chưa tới hai trăm tệ? Nói với mấy đứa bạn em là có việc, tôi đưa đi mua vài món tử tế.”
Mẹ Tạ Tranh vốn rất mê shopping, suốt ngày hẹn bà bác của Tạ Tranh, cũng chính là mẹ Gerry cùng nhau đi dạo phố.
Tạ Tranh thỉnh thoảng bị gọi theo xách túi, thường đi được nửa là chán không chịu nổi, cứ tưởng mình ghét mua sắm. Mãi đến hôm nay mới hiểu, hóa ra trước giờ là đi nhầm người.
Ví dụ như bây giờ, anh thấy cực kỳ vui khi chọn đồ cho Lộ Lộc.
Ông chủ Tạ tiện tay chọn hai cái áo thun, ném cho Lộ Lộc rồi cũng tự mình vào phòng thử đồ, ngồi xuống ghế cạnh đó.
Lộ Lộc đưa tay cởi đồ trên người.
Bên trong cậu mặc một áo ba lỗ trắng, lúc cởϊ áσ ngoài ra, động tác khiến lớp da thịt bên dưới lộ mờ mờ ra ngoài.
Cơ thể Lộ Lộc là dáng thiếu niên, cao gầy cân đối, nhưng không hề gầy yếu, trên người phủ một lớp cơ bắp săn chắc.
Kỳ mẫn cảm của Tạ Tranh còn sót lại chút dư âm. Vốn mấy ngày nay đã yên rồi, nhưng lúc này nhìn cậu, yết hầu anh không kiềm được nuốt khan hai cái, tay móc cạp quần Lộ Lộc kéo cậu lại gần.
Anh vén một góc áo ba lỗ lên, dùng răng nanh sắc nhẹ cọ vào bụng dưới của cậu, bên trên truyền xuống tiếng cười nhẹ của thiếu niên: “Nhột quá đó, chú Tạ.”
Tạ Tranh không buồn đáp, một tay đặt lên thắt lưng cậu, môi thì mải mốt hôn bất kỳ chỗ nào có thể, đường eo, rốn, vừa trêu chọc vừa cố ý khıêυ khí©h.
Tiếng cười khúc khích trên đầu dần hóa thành hơi thở kìm nén.
Tạ Tranh buông Lộ Lộc ra, ngẩng đầu nhìn cậu, khóe môi cong cong, ngón tay chỉ vào môi mình.
Lộ Lộc nghĩ bụng đúng là lười không chịu được, người đòi hôn rõ ràng là anh ấy, mà đứng lên một cái cũng ngại.
Haizz… ai bảo mình là nhân viên lĩnh lương chứ.
Cậu cười híp mắt ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Tranh, ngẩng đầu, môi hơi nhếch chờ “sếp” chủ động tới hôn.
Thế nhưng sếp lại không vừa lòng thế đâu, tay đặt trên vai cậu, ấn nhẹ thêm một chút, mãi đến khi cậu cúi đầu thấp thêm nữa, lúc đó anh mới chịu bỏ chân đang vắt ra, cúi người “ban thưởng” cho một nụ hôn.
Lộ Lộc chậm rãi há miệng, cảm giác vị tiêu nồng đậm quen thuộc lâu ngày không gặp xộc vào khoang miệng.
Hôn xong, Tạ Tranh nói: “Sau này bớt lả lơi với người khác đi, chuyện hôm nay mà để tôi bắt gặp thêm lần nữa thì…”
Lộ Lộc nhìn anh ngơ ngác một lúc, dường như không ngờ Tạ Tranh vẫn còn để bụng chuyện ban nãy.
Sau đó cậu bật cười, vừa cười vừa nắm tay Tạ Tranh kéo lên bên môi, khẽ chạm môi vào đốt ngón tay anh: “Vâng ạ, chú Tạ yên tâm.”
Tạ Tranh giơ tay ra, mạnh tay nhéo một cái vào má cậu như ông chủ bá đạo: “Đi, mặc thử đồ, để tôi xem.”
Thật ra mấy món đồ ở khu phố thương mại này không hợp gu thẩm mỹ của Tạ Tranh cho lắm.
Nhưng Lộ Lộc thuộc dạng “móc áo sống”, mặc gì cũng đẹp, ngay cả áo thun trắng trơn đơn giản mặc lên người cậu cũng khiến người ta ngoái đầu nhìn. Tạ Tranh đưa cậu dạo qua vài cửa hàng, tiện tay chọn vài bộ, nhìn thiếu niên mặc áo thun xanh non do mình chọn, tươi tắn như bóp ra nước được, lần đầu tiên Tạ Tranh mới thấy rõ một chuyện, thì ra làm “kim chủ bao trai trẻ” là thế này đây.
Không tội lỗi, chỉ thấy sướиɠ thật sự.
Xe Tạ Tranh đậu ở ngoài phố đi bộ, hai người cùng nhau đi bộ tới. Lộ Lộc cúi đầu chào lão Điền đang ngồi trong xe: “Chào chú Điền, lâu rồi không gặp.”
Lão Điền chính là người từng đích thân đi mua chất bôi trơn cho hai người bọn họ, tất nhiên thừa biết mối quan hệ giữa Tạ Tranh và Lộ Lộc không đơn giản. Lúc này ông không nói một lời, y như cái tượng gỗ, chỉ lặng lẽ mở cốp xe để Lộ Lộc cất đồ vào.
Lộ Lộc ngẩn người nhìn anh, đau nhói trên môi khiến cậu hoàn hồn lại.
“Chú Tạ." Lộ Lộc mắt long lanh sáng rực: “Sao chú lại ở đây?”
Trên mặt Tạ Tranh là nụ cười toét miệng, nhưng ánh mắt thì lạnh như băng: “Không ở đây thì làm sao thấy được em đang tán tỉnh người khác?”
Lộ Lộc lại ngẩn ra, ngay sau đó mới phản ứng kịp, chắc là Tạ Tranh đã nhìn thấy cảnh vừa rồi lúc cậu nói chuyện với bạn học.
“Không có tán tỉnh gì hết.” Lộ Lộc giải thích: “Cháu từ chối rồi.”
“Tôi đã thấy có gì đó sai sai, hóa ra là tỏ tình thật à? Em từ chối à?”
“Vâng.”
Tạ Tranh ép cậu dựa vào tường, bàn tay từ cổ áo sau lưng đổi sang túm lấy cổ áo trước ngực. Anh dùng ngón cái miết qua xương quai xanh của Lộ Lộc, giọng rất lạ: “Chú mà tin em chắc? Một omega nho nhỏ nhìn em như sắp tan chảy, em nói từ chối là từ chối được à?”
Tạ Tranh nên tin cậu mới đúng. Lộ Lộc đột nhiên cảm thấy nghẹn ngực.
Tạ Tranh hỏi: “Em nói sao với cậu ta?”
Lộ Lộc mím môi, thành thật trả lời: “Em nói em có người trong lòng rồi.”
Tạ Tranh nhướng mày, vẻ mặt đang âm u liền sáng sủa hẳn. Cuối cùng anh cũng buông cổ áo Lộ Lộc ra, vỗ nhẹ mặt cậu: “Tốt lắm. Lần sau cũng nói thế nhé.”
Lộ Lộc cũng cười, hỏi lại anh: “Hôm nay chú Tạ sao lại tới đây vậy?”
Phố này nhiều trung tâm thương mại thật, nhưng phần lớn là kiểu hợp tác với anime hay idol, thiên về thị hiếu sinh viên, không hợp vibe với Tạ Tranh tí nào.
“Lái xe đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy em.”
Tạ Tranh lùi một bước, nghiêng đầu đánh giá Lộ Lộc từ trên xuống dưới, sau đó “chậc” một tiếng: “Mặc cái gì đây? Từ đầu đến chân chắc chưa tới hai trăm tệ? Nói với mấy đứa bạn em là có việc, tôi đưa đi mua vài món tử tế.”
Mẹ Tạ Tranh vốn rất mê shopping, suốt ngày hẹn bà bác của Tạ Tranh, cũng chính là mẹ Gerry cùng nhau đi dạo phố.
Tạ Tranh thỉnh thoảng bị gọi theo xách túi, thường đi được nửa là chán không chịu nổi, cứ tưởng mình ghét mua sắm. Mãi đến hôm nay mới hiểu, hóa ra trước giờ là đi nhầm người.
Ông chủ Tạ tiện tay chọn hai cái áo thun, ném cho Lộ Lộc rồi cũng tự mình vào phòng thử đồ, ngồi xuống ghế cạnh đó.
Lộ Lộc đưa tay cởi đồ trên người.
Bên trong cậu mặc một áo ba lỗ trắng, lúc cởϊ áσ ngoài ra, động tác khiến lớp da thịt bên dưới lộ mờ mờ ra ngoài.
Cơ thể Lộ Lộc là dáng thiếu niên, cao gầy cân đối, nhưng không hề gầy yếu, trên người phủ một lớp cơ bắp săn chắc.
Kỳ mẫn cảm của Tạ Tranh còn sót lại chút dư âm. Vốn mấy ngày nay đã yên rồi, nhưng lúc này nhìn cậu, yết hầu anh không kiềm được nuốt khan hai cái, tay móc cạp quần Lộ Lộc kéo cậu lại gần.
Anh vén một góc áo ba lỗ lên, dùng răng nanh sắc nhẹ cọ vào bụng dưới của cậu, bên trên truyền xuống tiếng cười nhẹ của thiếu niên: “Nhột quá đó, chú Tạ.”
Tạ Tranh không buồn đáp, một tay đặt lên thắt lưng cậu, môi thì mải mốt hôn bất kỳ chỗ nào có thể, đường eo, rốn, vừa trêu chọc vừa cố ý khıêυ khí©h.
Tiếng cười khúc khích trên đầu dần hóa thành hơi thở kìm nén.
Tạ Tranh buông Lộ Lộc ra, ngẩng đầu nhìn cậu, khóe môi cong cong, ngón tay chỉ vào môi mình.
Lộ Lộc nghĩ bụng đúng là lười không chịu được, người đòi hôn rõ ràng là anh ấy, mà đứng lên một cái cũng ngại.
Haizz… ai bảo mình là nhân viên lĩnh lương chứ.
Cậu cười híp mắt ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Tranh, ngẩng đầu, môi hơi nhếch chờ “sếp” chủ động tới hôn.
Thế nhưng sếp lại không vừa lòng thế đâu, tay đặt trên vai cậu, ấn nhẹ thêm một chút, mãi đến khi cậu cúi đầu thấp thêm nữa, lúc đó anh mới chịu bỏ chân đang vắt ra, cúi người “ban thưởng” cho một nụ hôn.
Lộ Lộc chậm rãi há miệng, cảm giác vị tiêu nồng đậm quen thuộc lâu ngày không gặp xộc vào khoang miệng.
Hôn xong, Tạ Tranh nói: “Sau này bớt lả lơi với người khác đi, chuyện hôm nay mà để tôi bắt gặp thêm lần nữa thì…”
Lộ Lộc nhìn anh ngơ ngác một lúc, dường như không ngờ Tạ Tranh vẫn còn để bụng chuyện ban nãy.
Sau đó cậu bật cười, vừa cười vừa nắm tay Tạ Tranh kéo lên bên môi, khẽ chạm môi vào đốt ngón tay anh: “Vâng ạ, chú Tạ yên tâm.”
Tạ Tranh giơ tay ra, mạnh tay nhéo một cái vào má cậu như ông chủ bá đạo: “Đi, mặc thử đồ, để tôi xem.”
Thật ra mấy món đồ ở khu phố thương mại này không hợp gu thẩm mỹ của Tạ Tranh cho lắm.
Nhưng Lộ Lộc thuộc dạng “móc áo sống”, mặc gì cũng đẹp, ngay cả áo thun trắng trơn đơn giản mặc lên người cậu cũng khiến người ta ngoái đầu nhìn. Tạ Tranh đưa cậu dạo qua vài cửa hàng, tiện tay chọn vài bộ, nhìn thiếu niên mặc áo thun xanh non do mình chọn, tươi tắn như bóp ra nước được, lần đầu tiên Tạ Tranh mới thấy rõ một chuyện, thì ra làm “kim chủ bao trai trẻ” là thế này đây.
Không tội lỗi, chỉ thấy sướиɠ thật sự.
Xe Tạ Tranh đậu ở ngoài phố đi bộ, hai người cùng nhau đi bộ tới. Lộ Lộc cúi đầu chào lão Điền đang ngồi trong xe: “Chào chú Điền, lâu rồi không gặp.”
Lão Điền chính là người từng đích thân đi mua chất bôi trơn cho hai người bọn họ, tất nhiên thừa biết mối quan hệ giữa Tạ Tranh và Lộ Lộc không đơn giản. Lúc này ông không nói một lời, y như cái tượng gỗ, chỉ lặng lẽ mở cốp xe để Lộ Lộc cất đồ vào.
1
0
6 ngày trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
