TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Tạ Tranh cuối cùng cũng bị chọc cười: “Nho.”

Vừa dứt lời, điện thoại trong túi quần rung lên. Anh móc ra nhìn, hóa ra là Tống Thanh Viễn gọi đến.

Tạ Tranh nhướng mày: “Ơ kìa, chẳng phải thầy Tống đó sao, có chuyện gì nhỉ?”

Mắt Lộ Lộc trong thoáng chốc tối sầm lại.

Cậu khẽ cắn ngón tay Tạ Tranh, rồi bốc chùm nho trên đĩa bước tới bồn rửa.

Sau lưng vang lên giọng nói mang theo tiếng cười của Tạ Tranh đang trò chuyện với Tống Thanh Viễn.

Hai năm sau sẽ thế nào nhỉ? Mối quan hệ này có kết thúc không? Tạ Tranh sẽ tìm được người mà anh thật sự yêu hơn?

Lộ Lộc thở phì một hơi, phát hiện ra mình đã bóp nát mấy quả nho, nước màu xanh nhạt rỉ ra từ kẽ tay trắng trẻo.

Rửa xong chùm nho, Lộ Lộc mang ra, thấy Tạ Tranh đã nói chuyện xong, đang xem ti vi.

Cậu ngồi xuống bên cạnh, lột vỏ từng quả nho, đút cho Tạ Tranh.

Truyền hình ban đêm chả có gì hấp dẫn, mười kênh thì hết chín đang chiếu mấy bộ phim ngược tâm cẩu huyết "hận thù tình yêu", kênh còn lại là đài địa phương phát bản tin đêm.

Tin tức cũng chẳng thú vị gì, nhóm bác sĩ mừng vì một căn bệnh nào đó có bước đột phá, rồi học sinh trường nào đó cùng ký tên tố cáo một giáo sư gian lận học thuật.

Tạ Tranh xem đến ngáp ngắn ngáp dài, đang định tắt tivi thì nghe MC nói đến chuyện giá nhà ở Lâm Uyên tăng quá nhanh, chính phủ đã phải can thiệp kiểm soát.

Tạ Tranh khoanh chân, ánh mắt trở nên trầm ngâm.

Dù sao Lâm Uyên cũng là nơi anh từng sống vài năm. Nếu mở chi nhánh công ty, nơi đầu tiên anh nghĩ đến chắc chắn là đây.

Trợ lý chọn sẵn vài tòa văn phòng, mỗi nơi có ưu nhược riêng, còn đang cân nhắc.

Tạ Tranh dĩ nhiên là người kiểm soát mạnh, nhưng chưa đến mức chuyện nhỏ nhặt gì cũng phải nhúng tay.

Lúc này anh đang nghĩ đến việc khác.

Anh nhìn sang Lộ Lộc: “Mấy hôm nữa em có rảnh không? Đi xem nhà với tôi.”

Tay đang lột nho của Lộ Lộc khựng lại: “Xem nhà? Chú Tạ định mua nhà ở đây ạ?”

“Thấy hợp thì mua.”

Tạ Tranh nhắc tên vài khu căn hộ, Lộ Lộc cười cười: “Trùng hợp ghê, có mấy chỗ cháu từng đi xem rồi, lúc đi khảo sát cùng mấy anh học ngành thiết kế cảnh quan.”

Cậu kéo điện thoại lại gần, đưa cho Tạ Tranh xem mấy tấm ảnh mình từng chụp.

Tạ Tranh khẽ cười: “Em lén chụp tôi à? Khi nào vậy?”

Anh trượt tay lướt tiếp album ảnh trong máy Lộ Lộc, vô tình chạm vào một bức ở góc, ảnh phóng to lên, rõ ràng là Tạ Tranh đang ngủ.

Nhìn nền phía sau thì đúng là trong căn phòng khách sạn này, chăn phủ lỏng lẻo ngang eo, để lộ tấm lưng trần rắn rỏi, làn da màu lúa mạch vương vết hôn và dấu răng do Lộ Lộc để lại.

Những tấm phía trước cũng đều là ảnh Tạ Tranh, góc máy có khác nhau, nhưng kiểu thì na ná.

Lộ Lộc không hề tỏ ra ngượng khi bị bắt quả tang, chỉ cười: “Chú cũng có thể chụp em mà.”

Nói rồi, giọng cậu hạ xuống, khẽ khàng nhìn Tạ Tranh: “Chú muốn chụp em không, chú Tạ?”

Tạ Tranh liếc nhìn cậu, bỗng kéo cổ áo mình xuống, ấn đầu Lộ Lộc tựa lên ngực, lười nhác ra lệnh: “Liếʍ đi.”

Chốc lát sau, nơi ngực truyền đến cảm giác ẩm ướt.

Tạ Tranh tựa đầu vào lưng ghế sofa, ngửa cổ hưởng thụ một lúc.

Rồi anh cầm lấy điện thoại của Lộ Lộc, túm tóc cậu kéo đầu cậu lên một chút.

“Tách!”

Khung hình trong điện thoại chụp đúng khoảnh khắc ấy.

Nửa trên là Tạ Tranh đang nhìn vào ống kính cười khoái chí, nửa dưới đầu lưỡi đỏ tươi của Lộ Lộc còn đang lộ ra ngoài.

“Ảnh phải chụp thế này.” Tạ Tranh hoàn toàn không cảm thấy mình đang đầu độc thanh thiếu niên: “Hiểu chưa?”

Hai người chạm mắt, ánh mắt Lộ Lộc khẽ lóe lên, khẽ đáp: “Ừm.”

Lúc đêm muộn, hai người cuối cùng cũng leo lên giường ngủ.

Nói cho đúng, đây là lần đầu tiên cả hai nằm trên cùng một chiếc giường mà không làm gì.

Giường khách sạn rộng rãi, mỗi người một chiếc chăn, giữa giường như có vạch ngăn rạch ròi.

Lộ Lộc lắng nghe tiếng thở đều của Tạ Tranh, thầm nghĩ giá mà tối nay anh cũng muốn làm thì tốt rồi.



Sau một đêm nghỉ ngơi, tâm trạng Tạ Tranh khôi phục lại.

Và tác dụng phụ của kỳ mẫn cảm cũng ập đến theo.

Tạ Tranh lúc này mới nhớ ra tối qua mình chưa tiêm thuốc ức chế mà đã ngủ luôn.

Toàn thân anh nóng rực, bản năng khao khát được an ủi đến phát điên.

Rèm cửa không kéo kín, ánh sáng mỏng mảnh của buổi sớm len qua khe cửa, chiếu lên khuôn mặt của Lộ Lộc.

Cậu nằm nghiêng quay mặt về phía Tạ Tranh, ngủ say như chết, vài lọn tóc rủ xuống che mắt, lộ ra sống mũi cao và môi mỏng nhàn nhạt.

Tạ Tranh trở mình đè lên người Lộ Lộc, bóp cằm cậu hôn dữ dội, Lộ Lộc từ từ mở mắt, còn mơ màng: “Chú…”

Chưa kịp nói xong, cậu đã ngửi thấy mùi khói cay tiêu nồng đậm trên người Tạ Tranh, da dẻ cũng bắt đầu có cảm giác châm chích.

Kỳ mẫn cảm.

Lộ Lộc phản ứng ngay lập tức.

Tạ Tranh cởi phăng áo, cúi đầu tìm môi Lộ Lộc.

Tim Lộ Lộc đập thình thịch, nhưng lý trí vẫn còn sót lại chút ít.

“Chú Tạ, thuốc ức chế chú để đâu rồi?” Giọng cậu hơi run: “Trong túi hay trên xe? Để cháu đi lấy.”

“Đệt… em còn nói nhảm gì nữa?” Tạ Tranh cau mày: “Cơ thể em phản ứng rõ ràng rồi còn gì?”

Anh vừa nói, eo vừa ma sát người cậu, khiến trán Lộ Lộc túa mồ hôi, vẫn cố cãi: “Duy trì mẫn cảm lâu sẽ ảnh hưởng sức khỏe…”

Rốt cuộc thì một alpha không thể giúp gì cho một alpha khác đang trong kỳ mẫn cảm, dù Lộ Lộc có tỏa bao nhiêu pheromone, cũng chẳng thể xoa dịu nổi Tạ Tranh.

Lộ Lộc còn đang loay hoay muốn ngồi dậy: “Đợi đã…”

Tạ Tranh cúi đầu, thì thầm bên tai:

“Không đợi được đâu." Hơi thở ướŧ áŧ phả vào vành tai Lộ Lộc: "Tiểu Lộc, ngoan nào, làm anh sướиɠ, anh cho em đánh dấu anh, chịu không?”

Tạ Tranh như thể không biết ngượng là gì, mở miệng là toàn lời ranh mãnh khiến người ta nghẹn họng. Lộ Lộc ngẩn người, bị anh nói tới đỏ cả tai, tay bấu lấy eo Tạ Tranh bất giác siết mạnh.

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.