TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Tạ Tranh nhìn ngắm tác phẩm của mình, lại nhớ tới trận chiến ban nãy, tâm trạng cực kỳ khoái trá: “Lát nữa gửi cho tôi số tài khoản.”

Chờ máy sấy kêu “ting” một tiếng, Tạ Tranh chống người dậy đi lấy đồ.

Lúc còn nằm thì ổn, vừa đứng lên mới phát hiện eo mình như bị xe lửa cán qua. Anh lảo đảo suýt ngã.

Lộ Lộc nhìn anh từng món từng món mặc vào: “Chú định đi à?”

“Đi tưới hoa cho lão Tống của tụi cậu.” Tạ Tranh vừa cài thắt lưng vừa nói: “Phòng đặt đến trưa mai, trước đó về là được.”

Anh bước ra cửa, tay vừa chạm tay nắm lại quay đầu gọi: “Bảo bối, lại đây. Ông xã thơm cái nào.”

Lộ Lộc cười cong mắt, bước tới.

Tạ Tranh giữ cằm cậu hôn một lúc.

Mùi vị trái bưởi nơi đầu lưỡi ngọt lịm bất ngờ, Tạ Tranh gian xảo đẩy một ngụm nước bọt vào miệng cậu, hôn xong mới hài lòng quay lưng rời đi.

Sau khi Tạ Tranh đi, Lộ Lộc đơn giản dọn dẹp chiến trường một lượt.

Chai gel lão Điền mua vẫn còn hơn nửa. Bao thì mười cái, còn lại năm.



Lúc đồng hồ điểm 7:45 sáng, tài khoản ngân hàng của Lộ Lộc nhận được một khoản chuyển khoản tròn trĩnh hai vạn tệ.

Sáng nay cậu có tiết học, lúc nhận tin nhắn thì đang trong phòng ký túc thay quần áo.

Thôi Tùng Bách còn mơ màng ngáp dài mở mắt, vừa trông thấy Lộ Lộc đứng dưới giường thì lập tức tỉnh như sáo: “Á đù trời đất ơi! Cậu về hồi nào thế hả Tiểu Lộc?”

“Vừa mới thôi, đang định gọi cậu dậy nè.”

Thôi Tùng Bách “ồ” một tiếng, thò tay từ dưới gối ra mò kính đeo lên. Vừa thấy rõ mặt Lộ Lộc, cậu ta lập tức la toáng lên lần nữa: “Tiểu Lộc?! Mặt cậu sao đỏ thế? Khóe miệng chảy máu?! Cổ cũng đỏ nốt?! Đêm qua lại có vụ gây sự ở quán bar à? Cậu bị đánh hả?!”

Không rõ là Tạ Tranh cố ý hay vô tình, trên mặt và cổ Lộ Lộc tuy có dấu vết nhưng ít nhất không phải dấu răng. Còn phần thân thể thì lại tệ hại hơn nhiều. Vai thì in hẳn vết răng sâu đến rớm máu, ngực toàn là vết bị “gặm”, ngay cả mặt trong đùi cũng có dấu răng.

Dĩ nhiên mấy chuyện đó Lộ Lộc không đời nào khai ra với Thôi Tùng Bách. Cậu kéo cổ áo hoodie lên, khoác thêm áo cổ cao, cong mắt cười toe toét: “Ừa ha.”

Không ai biết đêm qua cậu với Tạ Tranh hôn đến suýt nghẹt thở, cũng không biết hai người đã làm đến chuyện đó.

Không ai hay rằng đêm qua Tạ Tranh gọi cậu là “bảo bối”, mắt ngấn nước mà khen cậu giỏi, nói thích cậu, nói yêu chết cậu rồi.

Có một bí mật như thế trong lòng, Lộ Lộc cảm thấy vui phơi phới, ngay cả ánh mắt cũng sâu thêm mấy phần.

Trong giờ học, cậu tranh thủ nhắn cho Tạ Tranh một tin đã nhận được chuyển khoản rồi, kèm theo một emoji trái tim bé xinh lấp lánh.

Tạ Tranh không trả lời.

Thực ra hai ngày nay anh bận muốn xỉu.

Một dự án nhỏ vốn tưởng đơn giản, vì chính sách mới mà đột nhiên được đưa vào diện trọng điểm được nhà nước chống lưng, chỉ cần vận hành thêm chút nữa là có khả năng được chọn làm mô hình điển hình.

Hai ngày nay Tạ Tranh mở mắt ra là họp, chạy qua lại các công ty của mấy ông chủ, còn phải bưng trà tưới cây cho mấy ông tổ hoa cỏ nhà Tống Thanh Viễn, cơm nước cũng chẳng yên.

Sau đêm đó với Lộ Lộc, du͙© vọиɠ như được tạm thời “nạp đầy”, đến cả việc tự xử anh cũng không động vào nữa, chỉ cắm đầu làm việc, cảm thấy trạng thái bận rộn này cũng khá thú vị.

Cho đến khi một tin nhắn từ Tống Thanh Viễn nhắc tới cái tên “Lộ Lộc”.

A dươиɠ ѵậŧ yếu đáng thương: [Anh em, cứu mạng gấp!]

Tạ: [.]

A dươиɠ ѵậŧ yếu đáng thương: [Tôi bỏ quên đồ trong ngăn kéo văn phòng. Chìa khóa ở túi áo gió trong tủ phòng tôi. Tôi nhờ Lộ Lộc qua nhà lấy, cậu rảnh lúc nào?]

Lộ Lộc?

Như có một tia chớp rạch ngang màn đêm, gương mặt Lộ Lộc bỗng hiện lên rõ mồn một trong đầu Tạ Tranh.

Ngay sau đó, anh nhớ tới đêm hôm đó.

Đôi mắt sáng nhạt của Lộ Lộc nhìn anh, mái tóc ướt bị anh túm trong lòng bàn tay. Môi bị anh cắn đỏ rực mà vẫn mỉm cười, nhấc một chân anh lên, cười hỏi: “Cháu không có kinh nghiệm, thế này có thoải mái không? Có dễ chịu không, hửm…?”

Như một tàn lửa rơi vào đống cỏ khô, một ngọn lửa bùng lên dữ dội trong bụng dưới Tạ Tranh.

Trong khoảnh khắc, mùi thuốc lá và tiêu đen ngập kín căn phòng, nồng nặc đến khó thở.

Tạ Tranh vội túm lấy ống tiêm, tự tiêm một mũi ức chế.

Đối với alpha bình thường, nếu không bị omega dẫn dắt, chu kỳ dễ cảm sẽ đến mỗi ba đến sáu tháng, kéo dài khoảng nửa tháng đến một tháng. Dù có tiêm ức chế, nếu không được xoa dịu bằng phoremone hay đánh dấu, alpha sẽ rất khổ sở, tâm trạng thất thường, dễ cáu giận, hay bồn chồn, thậm chí phát sinh nhu cầu làm tổ và du͙© vọиɠ tăng cao.

Bởi vậy, phần lớn alpha khi bước vào kỳ dễ cảm sẽ xin nghỉ học nghỉ làm, đóng cửa trốn biệt.

Nhưng mấy năm gần đây, hiệu quả của thuốc ức chế ngày càng cao, tình trạng alpha mất kiểm soát gây án cũng ít dần, thuốc dán và viên uống thậm chí có thể làm alpha gần như không thấy đau đớn.

Thế nhưng, kỳ dễ cảm vẫn luôn là thời kỳ khó chịu với đại đa số alpha.

Tạ Tranh thì khác, anh chưa bao giờ sợ kỳ dễ cảm. Điều khiến anh buồn cười là lần này, anh chẳng có dấu hiệu gì cả, chỉ mới vừa nghĩ đến Lộ Lộc thôi, thế mà cả chu kỳ đã bùng nổ hoàn toàn.

Thuốc ức chế dần phát huy tác dụng, mùi trong phòng loãng đi không ít. Tạ Tranh nghĩ nghĩ rồi nhắn lại cho Tống Thanh Viễn: “Sau chín giờ.”

Anh cũng hỏi thăm tình hình bạn thân, nhưng Tống Thanh Viễn không nói gì nhiều, chỉ bảo ở quê ngày nào cũng ngắm biển, vẽ tranh, sống khá thư thái.

Kết thúc trò chuyện, Tạ Tranh gọi video cho Lộ Lộc.

Chưa đầy mười giây sau, đầu dây bên kia bắt máy: “Chào chú Tạ.”

Đầu dây bên kia hơi ồn, vang tiếng nhạc xập xình, thính giác của alpha trong kỳ dễ cảm mẫn cảm hơn bình thường, với Tạ Tranh mà nói thì đó là tiếng ồn thực sự. Anh nhíu mày: “Ở đâu đấy?”

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.