0 chữ
Chương 16
Chương 16
So với nụ hôn mang chút thô bạo của Tạ Tranh, Lộ Lộc lại có vẻ trấn định hơn nhiều. Một tay vẫn ôm mặt Tạ Tranh, tay kia nhẹ nhàng vuốt dọc từ cổ đến lưng anh, động tác mềm mại như đang trấn an, như thể đang bảo anh: "Đừng vội."
Cảm giác được bao dung khiến Tạ Tranh hơi chột dạ. Nhưng anh cũng chẳng có tâm trí nghĩ nhiều, hạ thân bị bó trong lớp vải đến phát đau, anh dứt khoát đẩy ngực Lộ Lộc, kéo cậu vào phòng tắm.
Nước ấm vừa dội xuống, quần áo của Lộ Lộc lập tức ướt đẫm. Tạ Tranh hé mắt liếc nhìn, bật cười qua mũi hai tiếng, bất ngờ nghiêng đầu cắn mạnh môi cậu một cái rồi lại nhắm mắt.
Lộ Lộc cúi mắt ngắm nhìn Tạ Tranh.
Mái tóc ướt sũng của anh xõa xuống trán, vẻ sắc bén ngày thường như bị nước xóa mờ, chỉ còn lại dáng vẻ lười nhác và hơi gợi cảm. Sơ mi đã cởi bỏ từ lâu, để lộ làn da rám nắng, dưới ánh đèn lại mang chút ánh sáng ngọt ngào.
Đầu lưỡi đau rát, Tạ Tranh lại cắn thêm lần nữa.
Cảm giác ấy thật sự không tệ. Lộ Lộc lúc này đã hoàn toàn gạt bỏ chút lưỡng lự cuối cùng. Cậu hiểu rõ mình đã chọn đúng.
Lộ Lộc ấn nhẹ vào lưng Tạ Tranh, đổi lại vị trí của hai người để anh tựa vào vách tường, còn cậu thì đứng bên ngoài, hai tay chống lên tường, bao bọc lấy Tạ Tranh trong một khoảng không riêng tư.
Tạ Tranh nhướng mày cười hỏi: “Chủ động vậy à?”
Lộ Lộc thuận theo đường cổ anh hôn xuống từng chút một, rồi dừng lại, quỳ một gối trên nền gạch, tay đưa lên tháo thắt lưng của Tạ Tranh.
Lúc này trên mặt cậu đã không còn vẻ ngốc nghếch thường ngày, thay vào đó là biểu cảm chăm chú đến nghiêm túc, mí mắt mỏng nhẹ cụp xuống, hàng lông mi khẽ rung, đôi tay trắng trẻo thon dài chạm vào làn da màu đồng săn chắc của Tạ Tranh, tạo nên một sự tương phản cực kỳ rõ rệt.
Tạ Tranh cúi đầu nhìn nét mặt cậu, l*иg ngực phập phồng kịch liệt.
Anh đưa tay khẽ vỗ mặt Lộ Lộc: “Cái này mà cũng biết à, bảo bối?”
Lộ Lộc ngước mắt lên nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch, không trả lời, chỉ cười nhẹ.
Tạ Tranh cũng không nói gì thêm, ngồi yên để mặc cho cậu làm. Bàn tay anh đặt lêи đỉиɦ đầu Lộ Lộc, ngón cái khẽ lướt qua từng đường nét khuôn mặt, từ trán, đến chân mày, rồi sống mũi.
Lộ Lộc dường như rất thích kiểu vuốt ve ấy, nghiêng đầu dựa sát hơn vào lòng bàn tay anh, như một chú nai nhỏ tìm được nơi an toàn.
Đột nhiên, cơ bắp ở cánh tay giữ tóc cậu căng lên, cả người Tạ Tranh như bị cuốn vào dòng cảm xúc không tên, hơi thở rối loạn đến mức chính anh cũng không thể kiểm soát, nói năng đứt quãng: “...Đã quá… chết tiệt, đã thật đấy…”
Cảm giác này còn vượt xa so với những lúc tự mình giải tỏa.
Lộ Lộc ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi nói: “Cháu đi lấy gel bôi trơn.”
Cậu bước ra ngoài, rồi nhanh chóng quay lại, mang theo túi nilon in tên tiệm thuốc.
Hộp vuông bên trong còn nguyên vỏ, Lộ Lộc xoay vài vòng mới tìm được chỗ mở. Tạ Tranh dựa người vào tường, lặng lẽ nhìn cậu loay hoay bóc gói.
Tay Lộ Lộc còn vương nước, loay hoay mấy lần mới xé được vỏ hộp.
Cậu cầm lấy tờ hướng dẫn, chăm chú xem một lát rồi gật đầu tự nhủ: “Hiểu rồi.”
Lát sau, chất lỏng trong suốt được bóp ra một ít vào lòng bàn tay, rồi cậu bước tới gần Tạ Tranh.
Tạ Tranh cứ ngỡ Lộ Lộc định đưa cho anh dùng, bèn nhướng mày cười xấu xa, vươn tay định đón. Nào ngờ, Lộ Lộc cũng giơ tay ra, nhưng mục tiêu của cậu lại không phải tay anh.
Cảm giác mát lạnh và trơn tuột đột ngột ập đến khiến Tạ Tranh chau mày, cúi xuống nhìn bàn tay Lộ Lộc đang nắm lấy chính tay anh.
“Hiểu cái rắm ấy.” Tạ Tranh lại bị cậu chọc cười, phì một tiếng: “Thứ này đâu phải dùng ở chỗ đó.”
Lộ Lộc xoay cổ tay, giọng nhẹ nhàng: “Không phải à?”
Hai người cùng cúi đầu nhìn xuống… Tạ Tranh bất giác cảm thấy mình bỗng trở nên xa lạ, chắc là do bàn tay của Lộ Lộc.
Anh ngửa đầu dựa vào tường, nhắm mắt lại, giọng gắt nhẹ: “Nhanh lên.”
Nhưng Lộ Lộc không nghe theo, vẫn thong thả dịu dàng như cũ. Tiếng nước chảy xen lẫn âm thanh rì rầm mơ hồ trong mũi anh. Rồi anh nghe thấy tiếng vải bị kéo… là Lộ Lộc đang cởi đồ.
Hương bưởi trong phòng tắm bỗng trở nên nồng đậm, gần như lấn át mùi tiêu cay đặc trưng trên người Tạ Tranh.
Đây không phải lần đầu anh đối mặt với mùi tin tức tố của alpha khác, anh từng đánh nhau nhiều, lúc hưng phấn rồi hỗn chiến, các mùi vị cứ thế xộc vào mũi, khiến đầu óc ong lên như có kim đâm vào thái dương.
Nhưng không hiểu sao, cái kiểu phản ứng loại trừ này lại khiến anh thấy rất hợp gu.
Mùi bưởi cuồn cuộn trùm lên toàn thân anh, khiến cả tay chân cũng đau âm ỉ mà lại sảng khoái đến mức không tài nào tỉnh táo nổi. Tạ Tranh nhắm mắt, cố gắng điều hòa hơi thở.
Ngay lúc vừa mở mắt ra, anh cảm nhận được đôi tay của Lộ Lộc đỡ anh nhấc lên một chút.
Rồi…
“Mẹ nó... Mẹ nó…”
Cơn đau bất ngờ ập đến khiến mắt Tạ Tranh tối sầm, anh cuống cuồng bám lấy cổ Lộ Lộc như thể cần bấu víu cả thế giới, hơi thở dồn dập như bị ai bóp nghẹt.
Anh nghiến răng hỏi, giọng đầy sát khí: “Cậu… mẹ kiếp… muốn chết à?!”
Lộ Lộc cũng đang nhăn nhó vì đau, nhưng đuôi mắt lại cong cong, nhìn vừa ngoan vừa vô tội: “Chú Tạ, cháu sợ đau…”
Tạ Tranh: “…”
Nên cậu thừa dịp anh không phòng bị mà… làm thế luôn?! Giờ thì không đau nữa à?!!
Cái quái gì thế này!?
Cái đồ Xuẩn Lộc này điên thật rồi!!!
Tạ Tranh tức đến mức nghiến chặt răng, hàm dưới cũng bắt đầu tê rần. Mà Lộ Lộc thì vẫn như không, vừa cắn răng chịu đựng vừa giữ nụ cười tươi rói đầy nịnh nọt, cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt, sống mũi, môi anh, lại dùng tin tức tố bao trùm lấy anh dịu dàng như thể đang trấn an: “Chú Tạ…”
Tạ Tranh cuối cùng cũng thoát khỏi cơn đau tê dại vừa rồi, khóe môi khẽ nhếch, đưa tay lên véo mạnh một cái vào mặt Lộ Lộc, rồi lại vỗ thêm một cái nữa, giọng trầm khàn đầy cảnh cáo: “Cậu nghĩ mình có mấy cái mạng mà dám chơi chiêu với tôi?”
Cảm giác được bao dung khiến Tạ Tranh hơi chột dạ. Nhưng anh cũng chẳng có tâm trí nghĩ nhiều, hạ thân bị bó trong lớp vải đến phát đau, anh dứt khoát đẩy ngực Lộ Lộc, kéo cậu vào phòng tắm.
Nước ấm vừa dội xuống, quần áo của Lộ Lộc lập tức ướt đẫm. Tạ Tranh hé mắt liếc nhìn, bật cười qua mũi hai tiếng, bất ngờ nghiêng đầu cắn mạnh môi cậu một cái rồi lại nhắm mắt.
Lộ Lộc cúi mắt ngắm nhìn Tạ Tranh.
Mái tóc ướt sũng của anh xõa xuống trán, vẻ sắc bén ngày thường như bị nước xóa mờ, chỉ còn lại dáng vẻ lười nhác và hơi gợi cảm. Sơ mi đã cởi bỏ từ lâu, để lộ làn da rám nắng, dưới ánh đèn lại mang chút ánh sáng ngọt ngào.
Cảm giác ấy thật sự không tệ. Lộ Lộc lúc này đã hoàn toàn gạt bỏ chút lưỡng lự cuối cùng. Cậu hiểu rõ mình đã chọn đúng.
Lộ Lộc ấn nhẹ vào lưng Tạ Tranh, đổi lại vị trí của hai người để anh tựa vào vách tường, còn cậu thì đứng bên ngoài, hai tay chống lên tường, bao bọc lấy Tạ Tranh trong một khoảng không riêng tư.
Tạ Tranh nhướng mày cười hỏi: “Chủ động vậy à?”
Lộ Lộc thuận theo đường cổ anh hôn xuống từng chút một, rồi dừng lại, quỳ một gối trên nền gạch, tay đưa lên tháo thắt lưng của Tạ Tranh.
Lúc này trên mặt cậu đã không còn vẻ ngốc nghếch thường ngày, thay vào đó là biểu cảm chăm chú đến nghiêm túc, mí mắt mỏng nhẹ cụp xuống, hàng lông mi khẽ rung, đôi tay trắng trẻo thon dài chạm vào làn da màu đồng săn chắc của Tạ Tranh, tạo nên một sự tương phản cực kỳ rõ rệt.
Anh đưa tay khẽ vỗ mặt Lộ Lộc: “Cái này mà cũng biết à, bảo bối?”
Lộ Lộc ngước mắt lên nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch, không trả lời, chỉ cười nhẹ.
Tạ Tranh cũng không nói gì thêm, ngồi yên để mặc cho cậu làm. Bàn tay anh đặt lêи đỉиɦ đầu Lộ Lộc, ngón cái khẽ lướt qua từng đường nét khuôn mặt, từ trán, đến chân mày, rồi sống mũi.
Lộ Lộc dường như rất thích kiểu vuốt ve ấy, nghiêng đầu dựa sát hơn vào lòng bàn tay anh, như một chú nai nhỏ tìm được nơi an toàn.
Đột nhiên, cơ bắp ở cánh tay giữ tóc cậu căng lên, cả người Tạ Tranh như bị cuốn vào dòng cảm xúc không tên, hơi thở rối loạn đến mức chính anh cũng không thể kiểm soát, nói năng đứt quãng: “...Đã quá… chết tiệt, đã thật đấy…”
Lộ Lộc ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi nói: “Cháu đi lấy gel bôi trơn.”
Cậu bước ra ngoài, rồi nhanh chóng quay lại, mang theo túi nilon in tên tiệm thuốc.
Hộp vuông bên trong còn nguyên vỏ, Lộ Lộc xoay vài vòng mới tìm được chỗ mở. Tạ Tranh dựa người vào tường, lặng lẽ nhìn cậu loay hoay bóc gói.
Tay Lộ Lộc còn vương nước, loay hoay mấy lần mới xé được vỏ hộp.
Cậu cầm lấy tờ hướng dẫn, chăm chú xem một lát rồi gật đầu tự nhủ: “Hiểu rồi.”
Lát sau, chất lỏng trong suốt được bóp ra một ít vào lòng bàn tay, rồi cậu bước tới gần Tạ Tranh.
Tạ Tranh cứ ngỡ Lộ Lộc định đưa cho anh dùng, bèn nhướng mày cười xấu xa, vươn tay định đón. Nào ngờ, Lộ Lộc cũng giơ tay ra, nhưng mục tiêu của cậu lại không phải tay anh.
Cảm giác mát lạnh và trơn tuột đột ngột ập đến khiến Tạ Tranh chau mày, cúi xuống nhìn bàn tay Lộ Lộc đang nắm lấy chính tay anh.
“Hiểu cái rắm ấy.” Tạ Tranh lại bị cậu chọc cười, phì một tiếng: “Thứ này đâu phải dùng ở chỗ đó.”
Lộ Lộc xoay cổ tay, giọng nhẹ nhàng: “Không phải à?”
Hai người cùng cúi đầu nhìn xuống… Tạ Tranh bất giác cảm thấy mình bỗng trở nên xa lạ, chắc là do bàn tay của Lộ Lộc.
Anh ngửa đầu dựa vào tường, nhắm mắt lại, giọng gắt nhẹ: “Nhanh lên.”
Nhưng Lộ Lộc không nghe theo, vẫn thong thả dịu dàng như cũ. Tiếng nước chảy xen lẫn âm thanh rì rầm mơ hồ trong mũi anh. Rồi anh nghe thấy tiếng vải bị kéo… là Lộ Lộc đang cởi đồ.
Hương bưởi trong phòng tắm bỗng trở nên nồng đậm, gần như lấn át mùi tiêu cay đặc trưng trên người Tạ Tranh.
Đây không phải lần đầu anh đối mặt với mùi tin tức tố của alpha khác, anh từng đánh nhau nhiều, lúc hưng phấn rồi hỗn chiến, các mùi vị cứ thế xộc vào mũi, khiến đầu óc ong lên như có kim đâm vào thái dương.
Nhưng không hiểu sao, cái kiểu phản ứng loại trừ này lại khiến anh thấy rất hợp gu.
Mùi bưởi cuồn cuộn trùm lên toàn thân anh, khiến cả tay chân cũng đau âm ỉ mà lại sảng khoái đến mức không tài nào tỉnh táo nổi. Tạ Tranh nhắm mắt, cố gắng điều hòa hơi thở.
Ngay lúc vừa mở mắt ra, anh cảm nhận được đôi tay của Lộ Lộc đỡ anh nhấc lên một chút.
Rồi…
“Mẹ nó... Mẹ nó…”
Cơn đau bất ngờ ập đến khiến mắt Tạ Tranh tối sầm, anh cuống cuồng bám lấy cổ Lộ Lộc như thể cần bấu víu cả thế giới, hơi thở dồn dập như bị ai bóp nghẹt.
Anh nghiến răng hỏi, giọng đầy sát khí: “Cậu… mẹ kiếp… muốn chết à?!”
Lộ Lộc cũng đang nhăn nhó vì đau, nhưng đuôi mắt lại cong cong, nhìn vừa ngoan vừa vô tội: “Chú Tạ, cháu sợ đau…”
Tạ Tranh: “…”
Nên cậu thừa dịp anh không phòng bị mà… làm thế luôn?! Giờ thì không đau nữa à?!!
Cái quái gì thế này!?
Cái đồ Xuẩn Lộc này điên thật rồi!!!
Tạ Tranh tức đến mức nghiến chặt răng, hàm dưới cũng bắt đầu tê rần. Mà Lộ Lộc thì vẫn như không, vừa cắn răng chịu đựng vừa giữ nụ cười tươi rói đầy nịnh nọt, cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt, sống mũi, môi anh, lại dùng tin tức tố bao trùm lấy anh dịu dàng như thể đang trấn an: “Chú Tạ…”
Tạ Tranh cuối cùng cũng thoát khỏi cơn đau tê dại vừa rồi, khóe môi khẽ nhếch, đưa tay lên véo mạnh một cái vào mặt Lộ Lộc, rồi lại vỗ thêm một cái nữa, giọng trầm khàn đầy cảnh cáo: “Cậu nghĩ mình có mấy cái mạng mà dám chơi chiêu với tôi?”
1
0
1 tuần trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
