TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Thôi Tùng Bách ngửa người nhìn về phía cậu: “Làm gì thế?”

Lộ Lộc: “Đang trả lời tin nhắn.”

“Lại là sếp chỗ làm thêm hả? Ông ấy lại bắt nạt cậu nữa à?”

Lộ Lộc ậm ừ, chẳng nói có cũng chẳng nói không.

Sau khi Tạ Tranh nói có công việc muốn giới thiệu thì không nhắn thêm gì nữa. Lộ Lộc nhân lúc này, lại mở khung chat, click vào avatar của anh.

Ảnh đại diện của Tạ Tranh là ảnh thật của chính anh, tông màu hơi ngả vintage, trông trẻ hơn bây giờ nhiều, nét mặt vẫn chưa sắc bén như hiện tại. Anh mặc một chiếc hoodie có cổ cao che mất nửa miệng, ánh mắt lạnh lùng, cả người mang theo một khí chất cấm dục khó tả.

Tay vẫn kẹp điếu thuốc, là tay phải, tay áo sơ mi xắn lên, để lộ một đoạn xương cổ tay thon dài.

Ảnh này chụp khi nào nhỉ? Năm năm trước? Mười năm? Hay là từ hồi xa hơn nữa?

Lộ Lộc chưa từng nghĩ việc mình và Tạ Tranh từng học cùng cấp hai, cấp ba, rồi cuối cùng lại cùng chọn một trường đại học có thể gọi là “duyên phận”.

Dù J thị lớn đến đâu, tài nguyên giáo dục chất lượng cũng chỉ tập trung ở vài trường, con đường đời của phần lớn người dân J thị đều đi theo quỹ đạo này.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Tranh thời trẻ, Lộ Lộc thấy vui đến lạ.

Cậu thầm nghĩ, giá mà mình để ý đến anh ấy sớm hơn một chút thì tốt rồi. Những bức ảnh tốt nghiệp qua từng năm, tường danh dự treo đầy ảnh vô địch... Nếu mình chú ý sớm một chút thì đã...

Dòng thời gian trên mục "Bạn bè" của Tạ Tranh chỉ hiện một vạch xám xịt, không rõ là anh đã chặn Lộ Lộc, hay đơn giản là chưa từng đăng gì, mà Lộ Lộc thì nghiêng về khả năng thứ hai hơn.

11:03, quản sinh ký túc xá cuối cùng cũng nhớ ra mình quên tắt đèn.

Toàn bộ tòa nhà lập tức chìm trong bóng tối. Ngay lúc đó, điện thoại của Lộ Lộc rung lên, là tin nhắn từ Tạ Tranh.

“Rầm!”

“Ái ái ái, đau quáaa!”

Thôi Tùng Bách giật nảy mình, vội bật đèn bàn.

Nhưng đèn bàn mấy hôm rồi chưa sạc, ánh sáng mờ nhạt, chập chờn.

Cậu ta quay về phía phát ra tiếng động, thấy Lộ Lộc cả người lẫn ghế đổ nhào xuống đất.

Thôi Tùng Bách hốt hoảng: “Tiểu Lộc? Không sao chứ?”

Lộ Lộc vịn tay cậu bạn đứng dậy, thở nhẹ: “Không sao.”

Thôi Tùng Bách cười phá lên: “Bình thường cậu nhanh nhẹn lắm mà? Sao đang ngồi cũng té được vậy? Có cần đi viện không?”

Lộ Lộc cười toe toét nhìn cậu ta.

Thường ngày cậu cười rất ngoan, nhưng không có nghĩa là không có tính khí.

Thôi Tùng Bách lại sợ nhất là cái nụ cười "ngoan nhưng thâm" đó, lập tức rụt cổ, không nói thêm câu nào, ôm đồ đi tắm trốn mất.

Đến lượt Lộ Lộc vào phòng tắm thì nước nóng cũng gần cạn. Cậu dội lớp xà phòng bằng dòng nước lạnh lạnh ấm ấm, chưa kịp mặc quần áo đã dùng tay còn ướt mở điện thoại ra, tiếp tục nhìn tin nhắn của Tạ Tranh.

Bao dưỡng. Hai vạn một tháng. Bao dưỡng. Hai vạn một tháng. Bao dưỡng…

Lộ Lộc thầm nghĩ, giá mà mình lớn hơn mười tuổi thì tốt rồi, hoặc ít nhất là năm tuổi cũng được. Như vậy, ít ra cậu không phải chỉ có mỗi gương mặt là hợp gu Tạ Tranh.

Cậu có thể quang minh chính đại theo đuổi anh, yêu đương một cách đàng hoàng.

Chứ không phải như bây giờ, cả hai người, điều họ biết về nhau, chỉ là "mặt đối phương đúng gu mình".

Nhưng Lộ Lộc cũng rất rõ, nếu cậu trả lời “không”, thì Tạ Tranh sẽ không bao giờ chủ động liên lạc lại nữa.

Chỉ riêng điều đó, cũng đủ khiến cậu không thể từ chối.

Cậu cố tình chạm vào vai Tạ Tranh, cố tình mời anh uống nước bưởi, cố tình để lộ số dư trong tài khoản, không phải để cả hai chấm dứt ở đây.

Cuối cùng, Lộ Lộc bật bàn phím lên trong khung chat.

Trong gương, gương mặt cậu bình thản, nhưng những ngón tay đánh chữ lại chần chừ, lúng túng.

Deer: [Chú Tạ…]

Deer: [Cháu muốn nói chuyện một chút, được không?]

Tin nhắn được gửi đi lúc hai giờ sáng, khi ấy Tạ Tranh đã ngủ.

Tận tới trưa hôm sau anh mới đọc được.

Hôm nay Tạ Tranh có hẹn thảo luận dự án với vài ông chủ mới quen, sáng sớm đã mặc đồ chỉnh tề ra ngoài, đến trưa mới có thời gian liếc qua điện thoại. Khi nhìn thấy tin nhắn của Lộ Lộc, đầu anh vẫn còn lơ mơ lẫn trong hàng đống số liệu mà trợ lý báo cáo.

Anh đúng là có thiên phú và thủ đoạn, nhưng cũng vào nghề muộn, tay trắng dựng nghiệp. Khi giao tiếp với mấy lão cáo già đã cắm rễ trong ngành nhiều năm, thể nào cũng phải hao tổn không ít tâm lực.

Lúc này anh chẳng còn hơi sức đâu mà tâm sự gì, chỉ nhắn lại một câu: [Tối tôi gọi cho cậu.]

Lộ Lộc trả lời rất nhanh: [Vâng.]



Sau khi cuộc gặp kết thúc đã là hoàng hôn. Vừa hay trúng bữa tối, cả nhóm lại kéo nhau đi ăn. Trong dự án này Tạ Tranh là bên A, mấy ông chủ kia cực kỳ nịnh bợ anh, đồ ăn thức uống bày ra không thiếu thứ gì.

Đến khi anh ngồi lên xe để về thì đã một giờ sáng.

Uống không ít rượu, anh hơi mơ màng, dựa vào cửa xe nghỉ một chút, chợt nhớ ra mình còn chưa gọi cho Lộ Lộc.

Anh mở điện thoại, nhắn một dòng: [Ngủ chưa?]

Chưa đến một phút sau, Lộ Lộc đã trả lời: [Chú Tạ.]

Cậu dường như đoán được anh sắp hỏi gì, nói thêm: [Giờ cháu có thể nói chuyện.]

Tạ Tranh lập tức gọi thẳng cuộc thoại bằng giọng nói.

Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói của Lộ Lộc qua loa: “Alô… chú Tạ.”

Âm sắc so với thường ngày hơi khác, cậu cố ý hạ thấp giọng, mang theo một chút khàn khàn mơ hồ.

Một liều thuốc ức chế chỉ có tác dụng 24 tiếng. Đúng lúc này là thời điểm thuốc hôm qua hết hiệu lực. Dù chỉ mới là dấu hiệu đầu kỳ dễ cảm, chưa hẳn đã bắt đầu thật sự, nhưng một câu nói đó của Lộ Lộc lại khiến cả người Tạ Tranh như bị thiêu lên, lửa dồn về bụng dưới, ngứa ngáy râm ran, vừa tê vừa nhức.

Lộ Lộc đợi vài giây, thấy anh không nói gì, liền chủ động lên tiếng: “Chú Tạ, cháu nghĩ có thể ký hợp đồng ạ. Ví dụ như ngày phát lương, có bao gồm chỗ ở hay không, rồi thì…”

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.