TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Gió nổi lên 2

Thịnh Nguyên Dao đi thẳng đến đan phòng, thầy trò Lục Hành Chu lại không ở bên trong. Thịnh Nguyên Dao thăm dò nhìn trái nhìn phải, lại thấy Lục Hành Chu ở gian phòng bên cạnh ngồi bên cửa sổ, đang cầm quyển sách đọc.

Góc độ này nhìn qua không thấy xe lăn, chỉ thấy công tử như ngọc, nhàn nhã đọc thi thư, ôn văn nho nhã.

Cảnh tượng đó thật sự rất đẹp, có thể đưa vào tranh.

Nàng đi tới, đứng ngoài cửa sổ nhìn Lục Hành Chu một lúc, bỗng nhiên mở miệng: “Vì sao ngươi không tiếp tục làm đạo sĩ?”

Lục Hành Chu không thèm ngẩng đầu lên: “Ta đẹp trai như vậy, xuất gia quá đáng tiếc.”

Cảm giác mỹ mãn lập tức tan vỡ, Thịnh Nguyên Dao dở khóc dở cười: “Không mời ta vào ngồi sao?”

Cuối cùng Lục Hành Chu ngẩng đầu nhìn nàng: “Thống lĩnh có việc sao? Bệnh điên của Hoắc lão quản gia khỏi hẳn rồi chứ.”

“Ừm, cơ bản kết án rồi.”

“Có thể hỏi kết quả không?”

“Không thể.”

Lục Hành Chu mỉm cười, không nói gì. Dù sao từ thái độ của Thịnh Nguyên Dao, hẳn là không còn hoài nghi hắn nữa, vậy là đủ rồi.

Vốn cũng không cần thiết làm lão già đó điên, lãng phí thời gian. Đáng tiếc A Nhu lùn lùn mập mập, muốn không quấy nhiễu tâm trí đối phương, đâu có dễ dàng dẫn dắt thành Hoắc Thương…

Thịnh Nguyên Dao nói: “Hoắc gia sẽ có người đến rất nhanh, các ngươi ở gần đó, tốt nhất nên tránh bọn họ một chút, không có việc gì đừng ra ngoài đi lung tung.”

“Ngươi đến chính là để nhắc nhở việc này?”

“Ừm.”

“Nhắc nhở ta, hay nhắc nhở Thẩm Đường?”

Thịnh Nguyên Dao ngập ngừng, cuối cùng nói: “Đương nhiên là nhắc nhở ngươi.”

Lục Hành Chu nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng cất sách, cúi người cầm lấy một cái giỏ nhỏ, từ cửa sổ đưa ra ngoài cho nàng.

Thịnh Nguyên Dao kỳ quái nhận lấy nhìn, trong giỏ là mấy chục tấm kiếm phù: “Đây là… Dùng để tịnh hóa?”

“Hai ba ngày nay Đan Dược ti sẽ thúc đẩy kiếm phù này, tịnh hóa đan độc, hướng đến toàn thành. Xem như ngươi chủ động đến nhắc nhở ta cẩn thận Hoắc gia… Tặng ngươi một lô, không lấy tiền.”

Thịnh Nguyên Dao “hừ” một tiếng: “Tên tham tiền như ngươi còn có thể tặng ta đồ miễn phí?”

Lục Hành Chu cười nói: “Đúng là có một yêu cầu.”

Thịnh Nguyên Dao không khách sáo nói: “Nói đi.”

“Đây là tặng cho các quan gia Trấn Ma ti, yêu cầu duy nhất là khi bọn họ đeo thì đừng giấu trong ngực, cứ dán lên ngực, trông rất đẹp mà, phải không?”

Thịnh Nguyên Dao cầm một tấm kiếm phù lên đánh giá một hồi, hình dạng một thanh kiếm cổ xưa, quả thực rất đẹp: “Nói thẳng ra, ngươi định làm gì?”

Lục Hành Chu cười toe toét: “Chỉ là hỗ trợ một chút. Tuy Đan Dược ti sẽ thúc đẩy, nhưng hiệu suất thì ta không tin tưởng. Thẩm Đường đánh cược cùng người ta gấp quá, chỉ hẹn ba ngày, ta sợ đến lúc đó chưa chắc thành công. Một khi các vị lão gia Trấn Ma ti đeo trên ngực tuần tra khắp thành bị người ta nhìn thấy, như vậy phong trào cũng có thể nhanh chóng được dẫn dắt.”

Thịnh Nguyên Dao hơi kinh ngạc: “Ngươi giúp Thẩm Đường bày mưu tính kế? Làm việc kinh doanh thương hành?”

“Không được sao?”

Thịnh Nguyên Dao im lặng, không biết nghĩ gì, một lúc lâu mới nói: “Được. Dù sao đây cũng là vật tốt, quả thực có ích cho họ, đeo bên ngoài và để trong ngực không khác gì nhau.”

Lục Hành Chu chắp tay: “Vậy thì cảm ơn thống lĩnh.”

Thịnh Nguyên Dao nói thẳng: “Ngươi cũng biết là nên cảm tạ ta, chứ không phải cái gọi là tặng ta đồ miễn phí?”

Lục Hành Chu chỉ cười: “Vậy ta lại tặng thống lĩnh một công lao nhé?”

“Có gì thì nói.”

“Ba ngày sau thống lĩnh mang người đến đây, hẳn là có thể bắt được một nhóm hung đồ mưu toan giết chủ, hoặc là có thể ngăn chặn một cuộc xung đột bang phái.”

Thịnh Nguyên Dao nghiến răng: “Ngươi xác định đây là tặng ta công lao, chứ không phải làm chân sai vặt giúp Thẩm Đường?”

“Ngăn chặn xung đột bang phái, phòng ngừa án mạng đổ máu, ngươi cứ nói xem có tính là công lao không?”

“…” Thịnh Nguyên Dao lười nói, xách giỏ phất tay áo bỏ đi.

Thật kỳ lạ, Lục Hành Chu này chỉ thuê một căn nhà, sao lại suy nghĩ cho Thẩm Đường như vậy?

Thịnh Nguyên Dao không quen Thẩm Đường, nhưng nàng biết mình đến Hạ Châu làm gì.

Ánh mắt đầy ẩn ý của phụ thân trước khi đi vẫn còn trước mắt: “Nguyên Dao, lần này đến Hạ Châu, quan tâm một người tên Thẩm Đường nhiều hơn, có thể giúp đỡ thì âm thầm giúp đỡ một chút, nhớ kỹ đừng quá rõ ràng.”

“Nàng là ai?”

“Ngươi không thể biết được, cứ làm đi.”

Thịnh Nguyên Dao luôn cảm thấy, nhà mình rõ ràng biết mình muốn tránh né việc mai mối, vậy mà vẫn đồng ý cho mình đến Hạ Châu, rất có thể là vì Thẩm Đường này. Nhưng nàng tra thế nào cũng chỉ biết Thẩm Đường là thiếu chủ Thiên Hành Kiếm Tông, thân phận này dựa vào cái gì mà khiến một trong tứ đại Phó tổng bộ của Trấn Ma ti như phụ thân lại quan tâm như vậy?

Lục Hành Chu đã đủ thần bí rồi, lại thêm một Thẩm Đường càng thần bí hơn.

Một khi hai người này gặp nhau… Thịnh Nguyên Dao cau mày suốt dọc đường, bỗng nhiên có chút cảm giác kinh hãi, luôn cảm thấy Hạ Châu nhỏ bé không chứa nổi phong vân như vậy.

Ta chỉ là ra ngoài mạ vàng thêm hóng drama thôi, sao lại thành ra thế này?

Trên mái nhà xa xa, Độc Cô Thanh Ly tóc trắng bay bay, yên lặng nhìn về phía căn nhà của Lục Hành Chu, trên mặt không có biểu cảm, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.

Nam nhân này… Vậy mà giúp Thẩm Đường thật? Hơn nữa dường như còn giúp đỡ rất chu đáo.

Giọng nói của Lục Hành Chu bỗng nhiên truyền đến từ xa: “Thanh Ly cô nương, để Thẩm cô nương lại gặp mặt một lần nữa, có vài chi tiết cần sắp xếp rõ ràng.”

Mắt xanh của Độc Cô Thanh Ly khẽ động.

Sao Lục Hành Chu này lại phát hiện ra mình?

8

0

4 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.