Chương 18
Thiên Hành Kiếm Tông 2
Không lâu sau tiếng gõ cửa truyền đến, giọng nói của Thẩm Đường vang lên: "Có vài lời muốn nói với Lục tiên sinh."
"Vào đi, cửa không khóa."
Thẩm Đường đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau ăn bánh, bất giác mỉm cười: "Không quấy rầy hai vị dùng bữa chứ."
Lục Hành Chu nói: "Chẳng lẽ cô nương đến ăn chực? Ta không mời nổi cơm cho mấy trăm người các ngươi đâu."
Thẩm Đường cười nói: "Ngược lại, chúng ta sẽ thuê đầu bếp phụ trách cơm nước cho cửa hàng, về sau thầy trò các ngươi có thể cùng ăn cơm với chúng ta."
"Khách sáo. Lần này Thẩm cô nương đến, có gì cần chủ nhà này làm sao?"
"Mấy ngày nay Đan Hà bang phái người truyền tin trong thành, nói thủ đoạn luyện đan của ngươi rất bình thường, đan dược luyện chế trước kia đều là thành quả người khác hỗ trợ, hơn nữa còn giấu chủ làm của riêng..."
Lục Hành Chu nhướng mày: "Ồ, bọn họ biết rồi à?"
Thẩm Đường lại nghẹn lời, một lúc sau mới tiếp tục: "Ta cảm thấy bọn họ cũng không biết, chỉ là đang ác ý bôi nhọ, để sau này ngươi ở Hạ Châu không sống nổi, không ai bằng lòng nhận ngươi. Dù sao lần này ngươi đắc tội Đan Hà bang tới nỗi cạn tàu ráo máng rồi, Liễu Kình Thương không trút cơn giận này mới là lạ."
Lục Hành Chu cười: "Sao chỉ có thế... Đêm qua hắn còn mua hung ám sát ta."
Sắc mặt Thẩm Đường hơi biến đổi, lại thấy Lục Hành Chu nói tiếp: "Hiện tại ở cùng Thẩm cô nương, nếu bọn họ còn định dùng vũ lực đối phó ta, có người giúp ta đỡ đạn rồi, không phải sao?"
Thẩm Đường nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Ngươi thiết kế để ta thuê nhà, có phải chỉ là vì để chúng ta chắn tai họa?"
Lục Hành Chu không phủ nhận: "Có một phần nguyên nhân... Nhưng cô nương cũng tự nguyện, không phải sao, dù sao Bạch Trì là bị cướp đi từ chỗ của ngươi, cô nương cũng muốn cho bọn họ chút giáo huấn, nếu không sau này khó mà dẫn dắt đội ngũ."
"Vì tiên sinh cần vũ lực của chúng ta, chúng ta cũng cần Đan thuật của tiên sinh, tất nhiên nên hợp tác. Chúng ta mới đến, cho dù có ý định tìm Bạch Trì gây phiền phức, cũng không thích hợp trực tiếp dùng vũ lực xung đột với Đan Hà bang, nếu có thể đánh bọn họ từ phương diện đan dược, là lựa chọn tốt nhất."
"Ta đã nói rồi, ta không vào quý tông."
"Không cần tiên sinh gia nhập. Chúng ta cung cấp dược liệu, bỏ tiền thuê tiên sinh luyện đan. Bản thân tiên sinh muốn nâng cao trình độ luyện đan cũng cần luyện đan rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân trước kia bằng lòng ở lại Đan Hà bang làm Đan sư, đúng không?"
Lục Hành Chu hơi kinh ngạc đánh giá Thẩm Đường hồi lâu, kỳ quái nói: "Ta tính kế cô nương nhiều như vậy, vì sao cô nương vẫn rất nhường nhịn... Hạ Châu nhiều Đan sư lắm, ta không tin cô nương không mời được Đan sư ưu tú bằng lòng gia nhập, hà tất phải như vậy..."
Thẩm Đường dịu dàng cười: "Một người đầy tâm sự còn bằng lòng nhiều chuyện khuyên ta đừng nghĩ quẩn... Đáng được nhường nhịn chút."
Lục Hành Chu mím môi không đáp.
Người động lòng trắc ẩn là A Nhu, không phải mình, ý tốt này đúng là nhận không xứng rồi.
"Hơn nữa..." Thẩm Đường vỗ vỗ xe lăn của mình, lại nhìn chân Lục Hành Chu, nụ cười mang theo vài phần ưu thương: "Cùng là người lưu lạc chân trời góc bể, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau."
A Nhu vẫn luôn rất hiểu chuyện không xen vào, ăn từng miếng bánh nhỏ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa sư phụ và Thẩm Đường.
Mắt Lục Hành Chu cũng rơi vào chân Thẩm Đường, nhưng lại không có tiêu cự, dường như đang ngẩn ngơ. Lâu sau mới nói: "Ta ở Đan Hà bang giấu chủ làm của riêng là thật, không biết lúc đó Thanh Ly cô nương có nhìn thấy không."
Thẩm Đường sững sờ, không lập tức trả lời.
Lục Hành Chu nói tiếp: "Phẩm chất như ta, ngươi dám qua lại với ta, không sợ ta chiếm lợi dụng các ngươi thật sao?"
"Hơ..." Thẩm Đường cười rộ lên: "Ta đã tìm hiểu qua, đãi ngộ bọn họ dành cho ngươi cũng chỉ cao hơn Đan sư Bát phẩm bình thường một chút, hồi báo ngươi dành cho bọn họ đã vượt quá dự kiến. Không chỉ luyện đan vượt quá phẩm cấp yêu cầu, còn giúp đỡ xây dựng hệ thống luyện đan bồi dưỡng học trò vô điều kiện. Ngươi chỉ là Đan sư, không phải đường chủ, vốn không cần hao tâm tổn trí làm những việc này, chẳng lẽ không phải ngươi cố ý trả tiền đan dược cho bọn họ sao?"
Đúng vậy, cho nên cha con Liễu gia cảm thấy Lục Hành Chu quá cầm thú, không thể hiểu nổi, đều tự mình đa tình cho rằng hắn làm vì Liễu Yên Nhi.
Thế nhưng trên thực tế hắn chỉ đang dùng phương thức này để bồi thường tiền đan dược tự mình biển thủ, làm sao người ngoài hiểu được?
Thịnh Nguyên Dao đứng xem từ đầu đến cuối cũng không hiểu rõ điểm này, Thẩm Đường chỉ nghe Thanh Ly thuật lại, vậy mà có thể hiểu như vậy.
"Ngươi rất giỏi tìm cớ cho ta." Lục Hành Chu im lặng hồi lâu, thản nhiên nói: "Có khả năng ta chính là loại người bất chấp thủ đoạn kiếm tiền?"
Thẩm Đường nhìn hắn, mày mắt mềm mại: "Cứ coi như là vậy đi."
Lục Hành Chu bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt này hơi chói mắt, mím môi, nghiêng đầu hỏi: "Quý tông từ kiếm phái chuyển thành thương hội, chủ yếu làm buôn bán gì, mô hình gì?"
Thẩm Đường giật mình, nhận ra người này cuối cùng đã từ quan hệ "chủ nhà và người thuê nhà" xa cách, đến muốn giúp đỡ lẫn nhau rồi.
Nàng cười rộ lên, mày cong cong, rất là xinh đẹp.
7
0
4 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
