0 chữ
Chương 12
Chương 12: Từ nay đi cùng nhau
Hai thị nữ của Hoa Đăng là Nguyệt Nha và Nguyệt Mãn nhận được tin tức, đã sớm đi xe tới ngoài thành, thành công đón được Hoa Đăng.
Thấy Thẩm Trú, bọn họ cũng không hỏi nhiều, sắc mặt bình thường cung kính đứng hầu bên cạnh, mời hai người lên xe.
Thẩm Trú đi nhanh, chân dài bước một cái đã lên xe, Hoa Đăng vội vàng bước theo, từ phía sau cố ngó đầu ra: “Huynh đi nhanh thế làm gì? Sau này phải đi sau ta.”
“Ừ.”
Thẩm Trú vừa đồng ý, đã nghe thấy nàng được đằng chân lân đằng đầu nói thêm: “Còn xuống xe huynh phải xuống trước ta, đi đường phải lùi sau ta nửa bước, bình thường phải tôn xưng ta là Hoa Đăng tiểu thư.”
Giọng nàng lanh lảnh ngọt ngào, như chim sơn ca bay bên tai y.
Thẩm Trú nghiêng người, cho nàng cơ hội đi trước.
Hoa Đăng hài lòng gật đầu, vượt qua khoang ngoài, thẳng tiến tới giữa xe.
Vừa bước vào, hơi ấm phả vào mặt, nàng cởϊ áσ choàng, phát ra tiếng thở dài thoải mái.
Hoa gia thường xuyên hợp tác với các môn phái tu tiên, còn là người phát ngôn của Quần Tiên Minh ở thành Dương Châu, kinh doanh trải khắp các ngành nghề, xứng danh là gia tộc giàu có bậc nhất.
Ngay cả xe ngựa xuất hành cũng xa hoa vượt ngoài tưởng tượng của người thường.
Bề ngoài xe ngựa không có gì nổi bật nhưng thực chất đã sử dụng pháp thuật không gian, bên trong cực kỳ rộng rãi, được chia làm ba tầng bằng cửa gỗ chạm hoa.
Tầng trong là kho chứa đồ, tầng ngoài là nơi Nguyệt Nha và Nguyệt Mãn túc trực, thậm chí có cả một nhà bếp nhỏ có thể đáp ứng mọi yêu cầu của Hoa Đăng bất cứ lúc nào.
Nàng thì ở giữa khoang xe, rộng gần bằng phòng ngủ trong Hoa phủ, đầy đủ giường ngủ, bàn viết.
Thẩm Trú đáng lẽ nên ngồi ở ngoài, nơi có bàn ghế trống, nhưng Hoa Đăng suy nghĩ một lát rồi vẫy tay mời y vào trong, miễn cưỡng nhường cho y một chiếc sập mỹ nhân.
Trên sập đặt mấy chiếc gối ôm mềm mại, cùng vài con thú bông nàng dựa theo trí nhớ, chẳng như Capibara và thỏ Bunny.
Vô luận nhìn thế nào, đều không hợp với khí chất lạnh lùng cứng rắn của Thẩm Trú.
Nhưng y làm như không thấy, không chút khách khí dựa vào, chiếc gối ôm Tiểu Bát bị ép xẹp sau lưng, y còn xách lên cái khăn lông chồn trắng nõn mềm mại kia, hứng thú khoác lên đùi.
Hoa Đăng dốc hết sức cứu lấy chú gấu trúc nhồi bông yêu thích từ dưới người y.
Thẩm Trú liếc mắt, không bình luận gì về con thú vừa xấu vừa dễ thương này, chỉ hơi dịch ra xa một chút, có vẻ hơi chê bai.
Hoa Đăng ôm gấu trúc ngồi lên chiếc sập khác.
Nàng vẫn đang chờ Thẩm Trú lên tiếng, hỏi những câu như tại sao nàng xuất hiện, rốt cuộc là người thế nào, nhưng đối phương dường như hoàn toàn không quan tâm đến nàng, thậm chí còn vận chuyển chu thiên để tu luyện.
Hoa Đăng: “...”
Giới tu tiên các ngươi khổ luyện đến thế sao?
Bất đắc dĩ, nàng chủ động đến gần, lấy ra chiếc đĩa truyền tin lắc trước mặt y: “Của huynh đâu? Cùng kết nối đi, tiện liên lạc sau này.”
Thẩm Trú mở mắt nhìn, nói: “Không có.”
Hoa Đăng: “... không hổ là huynh.”
May thứ này nàng có rất nhiều, liền sai thị nữ đưa cho Thẩm Trú một cái.
“Biết dùng chứ? Không biết ta dạy cho.”
“Biết rồi.” Thẩm Trú dùng ngón tay thon dài lướt nhẹ.
Thấy y thao tác khá thuần thục, Hoa Đăng liền không để ý nữa.
Lại thật sự là bởi vì không có tiền mới không mua, người này rốt cuộc nghèo đến mức nào.
Một lúc sau, Thẩm Trú thao tác xong, hai người kết bạn với nhau.
Thẩm Trú: “Đẳng Đẳng Đăng Đăng Đăng?”
Hoa Đăng mặt lạnh như tiền: “Đừng đọc tên mạng của ta nữa, cảm ơn, rất xấu hổ.”
Thẩm Trú thuận tay cất đĩa truyền tin: “Ừ, Đẳng Đẳng Đăng Đăng Đăng.”
Hoa Đăng trợn mắt giận dữ.
“Cốc cốc.”
Hai tiếng gõ cửa vang lên, Nguyệt Nha và Nguyệt Mãn cúi đầu bước vào, đặt điểm tâm cùng trà lên bàn rồi lặng lẽ rút lui.
Điểm tâm đều là món Hoa Đăng thích, nàng lập tức vui vẻ hẳn, nhấp một ngụm trà rồi dựa vào ghế, dáng điệu thanh nhã gạt bọt trà: “Huynh hiện tại tu vi thế nào?”
Thấy Thẩm Trú, bọn họ cũng không hỏi nhiều, sắc mặt bình thường cung kính đứng hầu bên cạnh, mời hai người lên xe.
Thẩm Trú đi nhanh, chân dài bước một cái đã lên xe, Hoa Đăng vội vàng bước theo, từ phía sau cố ngó đầu ra: “Huynh đi nhanh thế làm gì? Sau này phải đi sau ta.”
“Ừ.”
Thẩm Trú vừa đồng ý, đã nghe thấy nàng được đằng chân lân đằng đầu nói thêm: “Còn xuống xe huynh phải xuống trước ta, đi đường phải lùi sau ta nửa bước, bình thường phải tôn xưng ta là Hoa Đăng tiểu thư.”
Giọng nàng lanh lảnh ngọt ngào, như chim sơn ca bay bên tai y.
Thẩm Trú nghiêng người, cho nàng cơ hội đi trước.
Hoa Đăng hài lòng gật đầu, vượt qua khoang ngoài, thẳng tiến tới giữa xe.
Hoa gia thường xuyên hợp tác với các môn phái tu tiên, còn là người phát ngôn của Quần Tiên Minh ở thành Dương Châu, kinh doanh trải khắp các ngành nghề, xứng danh là gia tộc giàu có bậc nhất.
Ngay cả xe ngựa xuất hành cũng xa hoa vượt ngoài tưởng tượng của người thường.
Bề ngoài xe ngựa không có gì nổi bật nhưng thực chất đã sử dụng pháp thuật không gian, bên trong cực kỳ rộng rãi, được chia làm ba tầng bằng cửa gỗ chạm hoa.
Tầng trong là kho chứa đồ, tầng ngoài là nơi Nguyệt Nha và Nguyệt Mãn túc trực, thậm chí có cả một nhà bếp nhỏ có thể đáp ứng mọi yêu cầu của Hoa Đăng bất cứ lúc nào.
Nàng thì ở giữa khoang xe, rộng gần bằng phòng ngủ trong Hoa phủ, đầy đủ giường ngủ, bàn viết.
Trên sập đặt mấy chiếc gối ôm mềm mại, cùng vài con thú bông nàng dựa theo trí nhớ, chẳng như Capibara và thỏ Bunny.
Vô luận nhìn thế nào, đều không hợp với khí chất lạnh lùng cứng rắn của Thẩm Trú.
Nhưng y làm như không thấy, không chút khách khí dựa vào, chiếc gối ôm Tiểu Bát bị ép xẹp sau lưng, y còn xách lên cái khăn lông chồn trắng nõn mềm mại kia, hứng thú khoác lên đùi.
Hoa Đăng dốc hết sức cứu lấy chú gấu trúc nhồi bông yêu thích từ dưới người y.
Thẩm Trú liếc mắt, không bình luận gì về con thú vừa xấu vừa dễ thương này, chỉ hơi dịch ra xa một chút, có vẻ hơi chê bai.
Hoa Đăng ôm gấu trúc ngồi lên chiếc sập khác.
Hoa Đăng: “...”
Giới tu tiên các ngươi khổ luyện đến thế sao?
Bất đắc dĩ, nàng chủ động đến gần, lấy ra chiếc đĩa truyền tin lắc trước mặt y: “Của huynh đâu? Cùng kết nối đi, tiện liên lạc sau này.”
Thẩm Trú mở mắt nhìn, nói: “Không có.”
Hoa Đăng: “... không hổ là huynh.”
May thứ này nàng có rất nhiều, liền sai thị nữ đưa cho Thẩm Trú một cái.
“Biết dùng chứ? Không biết ta dạy cho.”
“Biết rồi.” Thẩm Trú dùng ngón tay thon dài lướt nhẹ.
Thấy y thao tác khá thuần thục, Hoa Đăng liền không để ý nữa.
Lại thật sự là bởi vì không có tiền mới không mua, người này rốt cuộc nghèo đến mức nào.
Một lúc sau, Thẩm Trú thao tác xong, hai người kết bạn với nhau.
Thẩm Trú: “Đẳng Đẳng Đăng Đăng Đăng?”
Hoa Đăng mặt lạnh như tiền: “Đừng đọc tên mạng của ta nữa, cảm ơn, rất xấu hổ.”
Thẩm Trú thuận tay cất đĩa truyền tin: “Ừ, Đẳng Đẳng Đăng Đăng Đăng.”
Hoa Đăng trợn mắt giận dữ.
“Cốc cốc.”
Hai tiếng gõ cửa vang lên, Nguyệt Nha và Nguyệt Mãn cúi đầu bước vào, đặt điểm tâm cùng trà lên bàn rồi lặng lẽ rút lui.
Điểm tâm đều là món Hoa Đăng thích, nàng lập tức vui vẻ hẳn, nhấp một ngụm trà rồi dựa vào ghế, dáng điệu thanh nhã gạt bọt trà: “Huynh hiện tại tu vi thế nào?”
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
